Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn! full

Chương 9: Thư của nữ hoàng (5)

/419
Trước Tiếp
Nhưng có một điểm giống nhau là, nhà họ Tô tiêu một xu vì bà, thì một thời gian sau bà phải trả lại gấp trăm gấp nghìn lần.

Ngày tháng trôi qua, Tô Linh trở thành một người xuất chúng về mọi mặt.

Hằng năm, bốn gia tộc lớn ở Goran sẽ cùng chung tay tổ chức các sự kiện vũ hội giao lưu, với mục đích để con em bốn gia tộc lớn được học hỏi kinh nghiệm xã giao.

Là một trong những người được Hoàng gia bảo trợ, cũng có khi Tô Linh được phép xuất hiện tại vũ hội cấp thấp hơn. Đương nhiên, bà không đến để uống cocktail, mà phải có mặt để phục vụ chủ nhân tương lai của Goran.

Tô Linh đã gặp Tô Thâm Tuyết trong một buổi vũ hội xã giao như vậy.

Tô Thâm Tuyết vừa qua sinh nhật bảy tuổi, trông thấp hơn hẳn so với bạn cùng trang lứa. Dù đứng cùng trẻ con da vàng hay da đen, trông cô bé vẫn thấp. Có lẽ vì nhỏ bé hơn hẳn nên Tô Thâm Tuyết không hề nổi bật.

Hôm ấy cũng là lần đầu tiên Tô Thâm Tuyết xuất hiện trong một vũ hội xã giao.

Đến thế hệ Tô Văn Hàn, số lượng con cháu của dòng họ Tô giảm sút nghiêm trọng. Tô Văn Hàn có một em trai, một em gái. Em trai ông ta theo chủ nghĩa độc thân, em gái là đồng tính nữ, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có đứa nhóc là Tô Thâm Tuyết, lại là con của nhân tình nhân ngải. Nghe nói thể chất vợ chưa cưới của Tô Văn Hàn rất dễ sẩy thai, vậy mà ba tháng trước lại có tin Tô Văn Hàn sắp được lên chức ba.

Chuyện vốn dĩ là con trai cả nhà họ Tô sắp được làm ba, nhưng một thời gian ngắn sau thì lại không được nước non gì.

Để Tô Thâm Tuyết xuất hiện trong tiệc xã giao của bốn gia tộc lớn là chuyện bất đắc dĩ. Nhà họ Tô chỉ còn mình Tô Thâm Tuyết.

Trong phần trò chơi tương tác tại vũ hội, mọi người đều nhận định Tô Thâm Tuyết là đứa trẻ ngoan ngoãn quy củ, không quá nổi bật cũng không vụng về, vô cùng mờ nhạt.

Thậm chí đến trò chơi cuối cùng, người quản trò còn quên luôn cả cô bé.

Dù sao cô bé cũng là một trong những người thừa kế của bốn gia tộc lớn, người quản trò liên tục nói xin lỗi. Tô Thâm Tuyết không hề tức giận, chỉ nói một câu: “Lần sau đừng quên cháu nữa.”

Kết thúc vũ hội, Tô Thâm Tuyết được quản gia dẫn đi. Cô bé mặc váy dạ hội màu trắng, mái tóc chạm thắt lưng, gấu váy vừa đến mắt cá chân, để lộ đôi tất công chúa và giày da màu hồng, bước đi từ tốn vừa phải. Những đứa trẻ khác vội vàng về xe mở quà, rối rít né tránh khỏi tay quản gia, còn cô bé chào tạm biệt từng đứa trẻ chạy ngang qua mình.

Đứa trẻ cứng nhắc, chính là ấn tượng của Tô Linh về Tô Thâm Tuyết.

Một năm sau, Tô Linh trở thành cô giáo tiếng Trung của Tô Thâm Tuyết.

Người châu Á chiếm một phần ba dân số Goran, trong đó đứng đầu là người gốc Hoa. Tiếng Trung là ngôn ngữ phổ biến ở Goran, dạy con cái nói tiếng Trung lưu loát mới xứng tầm với bốn gia tộc lớn.

Cùng với giáo viên tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Pháp, Tô Linh được dẫn đến trước mặt Tô Thâm Tuyết.

Nửa năm sau, chỉ mình Tô Linh chuyển đến sống cùng Tô Thâm Tuyết. Ngoại trừ việc dạy tiếng Trung cho Tô Thâm Tuyết, bà còn đảm nhận nhiệm vụ bảo hộ dẫn dắt cho cô bé.

Dần dần, Tô Linh phát hiện ra, Tô Thâm Tuyết không hề cứng nhắc như cách cô bé vẫn thể hiện trước mặt mọi người.

Một chiều hoàng hôn trong vườn hoa.

Tô Linh quan sát toàn bộ quá trình Tô Thâm Tuyết tự mình tạo nên bản hợp xướng rừng xanh: Cú mèo than trách; rắn đuôi chuông phát ra tín hiệu tìm bạn đời; ếch nhảy khỏi mặt nước; gấu xám ăn uống no nê vươn vai duỗi người; chim sơn ca ca hát trên cành cây…

Mọi âm thanh của giới động vật phát ra từ miệng Tô Thâm Tuyết giống y như đúc. Bóng hình nhỏ nhắn của cô bé mải miết xuyên qua từng khóm hoa, cuối cùng, những gì cô làm đã nhận được sự chào đón của động vật, siêu sao nhạc Rock đến từ xã hội loài người đã đạt được thành công.

Bản hợp xướng lên đến đoạn cao trào, siêu sao nhạc Rock tung mũ lên không trung cao thật cao, thẳng tưng một trăm tám mươi độ. Vô số giọt nắng buổi chiều tà xuyên qua chạc cây phủ lên mái tóc cô, rực rỡ đến chói mắt.

Rực rỡ hơn cả ánh nắng chính là ánh mắt nhìn thẳng về phía trước của người biểu diễn.

Không biết tại sao, bản hợp xướng rừng xanh này lại khiến cho Tô Linh cay cay sống mũi.

Là người bảo hộ dẫn dắt Tô Thâm Tuyết, bà nên tiến lên nhắc nhở Tô Thâm Tuyết rằng đây là ngón nghề mưu sinh của những nghệ sĩ đường phố. Công chúa nhỏ của cô, giày ba lê của em vẫn đặt trong phòng múa đấy.

Nhưng không, Tô Linh không bước lên mà lặng lẽ rời khỏi vườn hoa. Siêu sao nhạc Rock cần nói lời từ biệt những người hâm mộ, giày ba lê còn lâu mới thoải mái như giày ủng.

Lát nữa, cô bé còn phải tham gia lớp ba lê kéo dài sáu mươi phút.

Không bước vào, Tô Linh cũng biết chuyện này có liên quan đến chú chó lông xù kia không.

Tô Thâm Tuyết từng lén nuôi một con chó lông vàng. Tô Linh bắt gặp Thâm Tuyết chơi với chú chó từ lâu, cô bé gọi nó là Lông Vàng.

Lông Vàng, “Lông Vàng nhỏ”, “Lông Vàng xấu.”

Cô bé không ngừng nói chuyện với nó, càu nhàu với nó. Cô bé trách nó không nói tiếng nào, rồi cũng chấp nhận sự yên lặng của nó.

Rời khỏi vườn hoa, cô vờ như không biết đến sự tồn tại của Lông Vàng.

Tô Linh không biết “Lông Vàng” đến từ đâu, lặng lẽ chui vào tủ quần áo của Thâm Tuyết từ khi nào, nhưng Tô Linh biết, nó không thuộc về nơi này.

Một buổi chiều tà, sau khi trở về từ vũ hội xã giao, Tô Thâm Tuyết không tìm thấy con Lông Vàng trong tủ quần áo nữa.

Cuối cùng vẫn bị phát hiện ra.

Không tìm được Lông Vàng, Tô Thâm Tuyết không hề khóc lóc làm loạn, chỉ ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ.

Ánh chiều tà hắt bóng qua cửa sổ, bóng dáng nhỏ xíu của cô bé không khác gì một món đồ chuyển phát bị vứt chỏng chơ dưới đất, câm lặng trong một khoảng thời gian dài, không có bất cứ thú vui nào cả.

Tô Linh luôn được dặn dò rằng, công việc bảo hộ dẫn dắt chính là nhắc nhở Thâm Tuyết mỗi khi cô bé có hành vi sai lệch. Ví dụ như khi đi cầu thang không được tiện chân bỏ qua bậc đầu tiên để leo lên bậc thứ hai luôn.

Khi đó, Tô Linh chợt nghĩ, có lẽ bà có thể làm được gì đó.

Bước chân khẽ khàng dừng bên Tô Thâm Tuyết, bà nói, mẹ con chó tìm thấy nó rồi.

“Thế nên nó đã đi cùng mẹ rồi ạ?” Tô Thâm Tuyết tiếp lời bà.

“Ừ.”

“Rời đi từ cánh cửa kia ạ?” Tô Thâm Tuyết mở cửa sổ ra.

“Đúng, đi ra ngoài bằng cửa sổ.” Bà trả lời.

“Em biết mẹ nó sẽ tìm được nó mà.” Tô Thâm Tuyết hoàn toàn tin tưởng bà.

Nhưng Tô Linh biết, Tô Thâm Tuyết cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Cô bé là đứa bé rất thông minh.

“Donna, chỉ có mẹ biết, Thâm Tuyết là một cô bé thông minh đến mức nào.” Tô Linh nghe tiếng mình lẩm bẩm.

Tiếng lẩm bẩm ấy cũng đã đưa Tô Linh từ Goran về biên giới Syria và Thổ Nhĩ Kỳ.

Bây giờ, người đứng trước mặt bà là cô con gái Donna của bà.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
Trâm Anh Bùi1565192276Một nữ hoàng mà cư xử như cô nhóc 15t vậy? Nhất là những chương gần cuối. Đáng lí lý hôn phải kết thúc sạch sẽ, dứt khoác đi chứ. Cứ lằng những mắc mệt. - sent 2023-07-15 20:22:59
Mộc trúc LanAdd duyệt thẻ giúp mình với - sent 2023-05-27 16:33:30
sarah255duyệt thẻ giúp m với ad - sent 2023-04-12 21:19:03
tieunguyenTruyện của Loan mãi đỉnh,có ức chế,có đau lòng đén khóc ,rất nhiều cảm xúc khi đọc truyện của Loan,mong thêm nhiều truyện hay của Loan nữa - sent 2022-09-30 19:33:09
Thuy Nguyen1636204162Truyện của Loan rất hay - sent 2021-11-08 09:37:19
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương