Tiếng Nói Tử Thi 1 full

Chương 2: Phòng điều tra thi án

/76
Trước Tiếp
“Vụ án xác chết trên sông Tứ Thủy” 15 năm trước có thể được coi là một bài kiểm tra hoàn hảo của cha tôi - Tư Hồng Chương, nhưng đối với tôi đó là khởi đầu của cơn ác mộng. Vào thời điểm đó, trong quá trình phối hợp với đội cảnh sát hình sự làm nhiệm vụ bắt giữ nghi phạm của vụ án giết người thả xác trôi sông, cha tôi đã bị tai nạn xe hơi dẫn đến đôi chân bị liệt, phải nằm liệt giường quanh năm. Cuối cùng ông đành phải rời bỏ công việc yêu quý của mình trong sự tiếc nuối. Từ năm bảy tuổi, những ngày tháng ngồi đầu giường nói chuyện bầu bạn với bố đã trở thành một phần không thể thiếu trong tuổi thơ của tôi. Khi những đứa trẻ khác đang mơ tưởng câu chuyện đẹp đẽ về hoàng tử và công chúa trong vương quốc cổ tích, tâm trí tôi lại bị chiếm giữ bởi những vụ án giết người kỳ lạ. Để cha có một người bạn tâm tình, tôi thường nhẫn nại ngồi nghe ông thao thao bất tuyệt. Chính điều này đã khiến tôi nảy sinh tâm lí ác cảm với nghề cảnh sát.

Sự chịu đựng của tôi đã chấm dứt khi đưa ra lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Tôi kiên quyết vạch rõ ranh giới với hai chữ “cảnh sát“. Nhưng cha tôi thì khăng khăng rằng muốn tôi “nối nghiệp” để hoàn thành những giấc mơ còn dang dở của cha. Đứng trước thái độ vô lí của cha, lần đầu tiên trong đời tôi đã chống đối bậc sinh thành. Cha tôi cũng vì lần cãi vã đó mà ốm nặng phải nằm viện. Đứng bên giường bệnh nhìn gương mặt nhăn nheo với mái đầu hoa râm của cha, không còn cách nào khác, tôi đành chọn trường cảnh sát.

Tôi tên là Tư Nguyên Long, nam, hai mươi ba tuổi, nhân viên giám định dấu vết của phòng kỹ thuật hình sự, Cục Công an thành phố Vân Tịch. Mặc dù tôi cũng có đồng phục cảnh sát nhìn cực oách, nhưng công việc của tôi không dữ dội kịch tính như các thước phim trên truyền hình. Hiện nay mỗi ngày tôi đều phải đối mặt với các dấu vân tay và dấu chân chán ngắt.

Vào buổi trưa tháng 7, ánh mặt trời nóng bỏng thiêu đốt từng ngóc ngách nó có thể chiếu tới, tiếng ve kêu râm ran và những chiếc lá thì uể oải cuộn tròn. Trong thời tiết nóng bức và khắc nghiệt này, không gì có thể sung sướng bằng được ngủ trong phòng máy lạnh sau bữa trưa.

Khi tôi vừa mới quyết định phải đấu với Chu Công ba trăm hiệp, đột nhiên điện thoại cố định của phòng trực ban reo lên liên hồi. Một người đàn ông mũm mĩm bất đắc dĩ kéo lại chiếc quần đùi ôm, lảo đảo đứng dậy chạy đến chỗ điện thoại nghe máy, sau vài giây trao đổi ngắn ngủi, anh ta trợn trừng mắt khiến đôi mắt sáng nhỏ như hạt đậu xanh trở nên to hơn cả hạt đậu nành.

Anh ta gác điện thoại, mặt đỏ phừng phừng xông thẳng vào phòng nghỉ hét toáng lên: “Dậy ngay lập tức!”

Rầm, tiếng la hét như lợn chọc tiết khiến tôi giật mình đến mức nhảy ra khỏi giường, trán đập vào thành giường bên trên, đau đến mức hoa mày chóng mặt.

“Anh Lỗi, giữa trưa anh la hét cái gì vậy?” Tôi phàn nàn.

“Có án mạng!”

Người đàn ông mà tôi gọi là anh Lỗi là đệ tử thứ ba của cha tôi, họ Tiêu, tên Lỗi, vì vóc dáng anh ta rất giống quả bí ngô nên những lúc không có ai, chúng tôi đều thích gọi anh ta là “Lỗi Mập”. Ở bộ phận chúng tôi, anh ấy chịu trách nhiệm chụp ảnh hình sự và phân tích video. Đừng nhìn vẻ ngoài râu ria xồm xoàm mà xem thường, anh ấy đã giành vị trí quán quân trong cuộc thi ảnh toàn tỉnh năm ngoái. Mặc dù hơn tôi mười mấy tuổi, nhưng hai chúng tôi rất thân nhau. Trong phòng, có thể nói chúng tôi là anh em tốt không giấu nhau chuyện gì.

Vừa nghe thấy có án mạng, tôi bất đắc dĩ vớ lấy cảnh phục để ở cuối giường rồi uể oải khoác lên người. Sau nhiều lần cải cách, chức năng của bộ phận chúng tôi đã được Cục Công an nâng lên một mức khá cao, ngoài một số công việc kiểm tra và thẩm định thông thường, chúng tôi còn phải trực tiếp tham gia và điều tra tại các hiện trường liên quan đến thi thể. Mọi người trong ngành thích gọi chúng tôi là “Phòng điều tra thi án“.

Lúc tôi đang ngồi trên giường để mặc nốt chiếc quần dài thì một người từ giường trên nhảy rầm xuống đất. Lúc này khóe miệng anh ta nhếch lên, chân trần tiếp đất an toàn, đôi mắt nheo lại, hai tay giữ chặt thành giường. Anh ta chỉnh lại cặp kính dày cộp trên sống mũi, nhặt bộ cảnh phục mặc vào với tinh thần phấn chấn. Anh ta tên là Trần Quốc Hiền, học trò thứ hai của cha tôi, tuy anh ta không phải là người lớn tuổi nhất phòng nhưng tác phong lại cực kỳ chững chạc, người quen đều gọi anh ấy là “Lão Hiền”. Trong phòng anh ấy phụ trách kiểm nghiệm, thái độ của anh ấy đối với công việc có thể được tóm gọn trong một từ “cuồng“.

Tôi gấp gáp cài nút áo cuối cùng, một người đàn ông với gương mặt không chút biểu cảm đứng trước cửa phòng nghỉ, anh ta liếc đồng hồ, lạnh nhạt nói:

“Cho các cậu ba phút!”

Nói xong anh ta đẩy cửa đi ra khởi động xe.

Anh ta tên là Lãnh Khải Minh, học trò xuất sắc nhất của cha tôi, cũng là chủ nhiệm phòng chúng tôi, xuất thân là bác sĩ pháp y. Tên họ của anh ta hoàn toàn đồng điệu với tính cách con người, anh ta là kiểu khiến người ta có cảm giác có đánh chết cũng không chịu hé răng nói nửa lời. Anh ta cũng là cái đinh trong mắt tôi. Trong một năm làm việc, không ít lần tôi đã tỏ thái độ sau lưng anh ta.

Năm ấy, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, ngày đầu tiên bước chân vào bộ phận này tôi mới bất ngờ nhận ra rằng, tất cả mọi việc đều đã được cha tôi, người luôn suy nghĩ tỉ mỉ kín kẽ, sắp xếp chu toàn từ trước rồi.

Sau hai phút, tôi chán nản nhấc vali khám nghiệm dấu vết lên, Lỗi Mập xách túi máy ảnh hình sự chuyên dụng bằng tay trái, Lão Hiền bê hai hộp đựng mẫu vật, cả nhóm nhanh chóng chui vào chiếc xe cảnh sát có in dòng chữ “Điều tra hiện trường vụ án“.

“Tình hình thế nào?” Tôi nằm dài trên băng ghế xe, vừa ngáp vừa hỏi.

“Chặt xác.” Anh Minh vừa điều khiển vô lăng vừa thốt ra hai từ cụt ngủn.

“Khụ khụ...” Tôi nghe thấy hai từ này liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Cái gì? Chặt xác à?” Tôi từ phía sau bám vào ghế lái của anh Minh, thò đầu lên phía trước chờ đợi anh ta xác nhận.

“Thì sao, có vấn đề gì à?” Anh quay đầu qua nói với tôi.

Tôi quay qua ghế phụ nhìn Lỗi Mập đang ngáy như sấm, rồi lại nhìn Lão Hiền đang nhắm mắt hờ hững, sau cùng đành quay lại chỗ ngồi của mình với tâm trạng bồn chồn bất an.

Có thể một số người sẽ nghi ngờ, đó chỉ là một vụ án chặt xác thôi mà, tại sao tôi lại căng thẳng như vậy? Thực ra nguyên do ẩn giấu bên trong chỉ tôi là người rõ nhất. Giết người chặt xác khác hẳn các vụ án thông thường. Lấy một vụ án giết người trong phòng kín làm ví dụ, căn phòng nơi phát hiện xác chết chính là hiện trường vụ án, cũng có thể nói, bất luận hiện trường phức tạp như thế nào, chúng tôi đều chỉ cần điều tra tỉ mỉ hiện trường đó là được. Còn vụ án chặt xác thì hoàn toàn khác, mỗi địa điểm vứt xác là một hiện trường mà chúng tôi cần điều tra, nếu nghi phạm hung ác vứt xác ở mấy chục địa điểm ngẫu nhiên khác nhau, vậy thì chúng tôi phải dồn toàn lực kiểm tra kĩ càng mấy chục hiện trường. Bởi vậy vừa nghe đến chặt xác, người vốn không mấy hứng thú với công việc như tôi khó tránh khỏi cảm giác ngần ngại.

“Đã là phúc thì không phải là họa, mà đã là họa thì e rằng khó tránh.” Tôi khoanh tay trước ngực, ngả người về phía sau nhắm mắt lại, dứt khoát mặc kệ dòng đời đưa đẩy.

Anh Minh lái chiếc xe điều tra phi như bay trên đường.

“Xin chào, xe loại 1.”

Không rõ đã đi mất bao lâu, một giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi choàng tỉnh giấc.

Tôi hé mắt nhìn cảnh vật đang trôi vun vút qua cửa kính xe.

“Sao lại đi lên đường cao tốc thế này?”

“Hiện trường nằm trên đường cao tốc của thành phố, sắp đến nơi rồi.”

Vừa dứt lời, anh Minh xoay tròn vô lăng, chiếc xe xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, kéttttt..... anh ta đạp phanh, chiếc xe nhanh chóng dừng lại ngay sau mấy chiếc xe cảnh sát đang nháy đèn.

Anh Minh mở cửa xe, một người đàn ông trung niên trên vai đeo hai sao hai gạch rảo bước tiến lại gần, ông ấy là Từ Thạch, đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự khu vực.

“Chủ nhiệm Lãnh.” Đội trưởng Từ nói lớn.

“Tình hình cụ thể tại hiện trường như thế nào?” Anh Minh không kịp chào hỏi, mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề .

Đội trưởng Từ dừng chân, điều chỉnh lại nhịp thở chậm lại.

“Chúng tôi cũng vừa nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát, người báo án tên là Triệu Nguyệt Nga, người này thường thả dê ở thảm cỏ ven đường cao tốc. Trưa hôm nay khi cô Triệu đi qua đoạn đường này đã nhìn thấy một bao tải nồng nặc mùi hôi thối, hơn nữa còn có máu thấm ra bên ngoài, cô ấy tò mò mở bao tải thì mới phát hiện bên trong là tay người và một số mảnh thi thể màu vàng, sau đó cô ta lập tức đi báo án.”

Anh Minh nghe xong nhíu mày và nói: “Hiện nay đã tìm ra mấy bao đựng thi thể rồi?”

“Mới chỉ tìm thấy một bao tải này thôi. Đến giờ thông tin nắm được không nhiều, chúng tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hiện trường đã được niêm phong, các anh hãy vào khám nghiệm trước xem có tìm ra manh mối nào không, sau đó chúng tôi sẽ bắt tay tiến hành điều tra.” Đội trưởng Từ sốt sắng nói.

“Các anh chính là đội điều tra thi án trong truyền thuyết đây sao?” Một tiếng nói bỗng phát ra từ phía sau lưng đội trưởng Từ. Đội trưởng Từ cau mày quay lại nhìn về phía sau, một cô gái trẻ ngoại hình xinh xắn, cao ráo, cũng mặc cảnh phục đi tới trước mặt mọi người

Cô gái tầm hơn 20 tuổi, trạc tuổi tôi, buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn quân hàm trên vai áo cô gái trống hoắc, tôi lập tức biết được thân phận của cô ấy. Nếu quan sát kĩ sẽ nhận ra vai áo đồng phục cảnh sát đều có gắn quân hàm, kí hiệu trên quân hàm thể hiện cấp bậc của từng người, một sao là cấp bậc thấp nhất, cao hơn là hai sao, một gạch một sao, một gạch hai sao, một gạch ba sao, hai gạch một sao, cứ thế tính ra. Hiện nay quân hàm của tôi là một gạch một sao, để lên được quân hàm này thì phải tốt nghiệp đại học và tham gia kỳ thi cảnh sát. Sau khi vượt qua đợt thi tuyển, cần thực tập thêm một năm mới đủ điều kiện.Nếu quân hàm không có sao nào thì chỉ có duy nhất một khả năng, người này là thực tập sinh.

Ở đây đang xảy ra một vụ án mạng, làm gì có thời gian tán dóc vô vị, tôi vốn dĩ đang có tâm trạng không tốt, thế là trừng mắt lên nhìn cô ta, nói với giọng điệu không chút thương hoa tiếc ngọc:

“ Đây không phải chỗ dành cho cô hiếu kì tò mò đâu, chúng tôi cần tập trung phá án!”

“Ây da, anh nói năng kiểu gì vậy!”

“Thôi được rồi!”

Cô gái trẻ chống nạnh định tranh cãi thì bị đại đội trưởng quát ngừng lại.

Anh Minh hơi cau mày, cũng không để ý quá nhiều, chỉ liếc mắt ra hiệu cho ba người họ một cái rồi đi thẳng vào hiện trường vụ án.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
hryn CatKhi nào mới bổ sung chương 56 vậy ạ? - sent 2023-05-01 20:03:18
0978723354Ntin cho trang như thế nào ạ? - sent 2022-08-26 15:40:14
Nguyễn Bích Ngọc1599040702Có thể nhắn tin lại trang hỗ trợ duyệt nạp thẻ. Đọc dc ngay mà - sent 2022-08-25 10:48:53
0978723354Như kiểu bị lừa ấy. Nạp tiền mà có đọc được đâu, chẳng biết báo với ai - sent 2022-08-25 10:38:05
truyenvipshNạp tiền bao lâu đọc được vậy ad? - sent 2022-08-24 20:02:40
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương