Tình Đắng full

Chương 5: THEO ĐUỔI

/936
Trước Tiếp
Thường Tử Phi giận tái mặt, bực bội cằn nhằn, “Cái công việc này mà quan trọng tới vậy sao? An Noãn, anh nói cho em biết, anh đã chờ đủ rồi. Hiện giờ anh không muốn chờ dù chỉ một giây đồng hồ nữa, đi theo anh.”

Thường Tử Phi lôi cô đi luôn.

An Noãn cố gắng gỡ tay anh ra. Tiếc rằng sức lực của Thường Tử Phi quá lớn, cô gần như là bị kéo đi.

Chị Ngải Lợi rất tốt bụng, thấy thế vội vàng đưa túi xách cho An Noãn, “An Noãn, em cứ tan làm trước, trong cửa hàng có đủ người rồi, không sao đâu.”

An Noãn bị Thường Tử Phi nhét vào trong xe một cách thô bạo. Giờ phút này sắc mặt của anh rất xấu. Bọn họ lớn lên cùng nhau từ bé, cô biết anh cũng là người dễ nổi nóng, vì thế có lựa chọn im lặng.

Thường Tử Phi chạy xe đến nghĩa trang, tâm trạng của An Noãn cũng theo đó trở nên nặng nề.

“Vì sao đưa em đến chỗ này?” Cô hạ thấp giọng hỏi.

Thường Tử Phi không đáp lại. Cô kích động hét lớn lên, “Em không muốn đến đây, đưa em ra khỏi đây?

Thường Tử Phi dừng hẳn xe, kéo An Noãn đi xuống.

“Thường Tử Phi, anh đang làm gì vậy? Em không muốn đến đây! Anh đưa em ra khỏi đây!”

“An Noãn, anh không biết em đang sợ hãi cái gì. Anh cho người theo dõi nơi này một tháng, nhưng em chưa từng xuất hiện. Một tháng nay, em không hề nghĩ tới việc đến thăm chú An ư?”

Nước mắt cô tuôn trào, giọng nghẹn lại gần như gào lên, “Em không còn mặt mũi đến gặp ba, là em hại chết ba, em không có mặt mũi nào tới”

Trái tim của Thường Tử Phi thắt lại. Cô nhóc từng nhận được trăm ngàn yêu thương, bấy giờ lại lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy. Anh duỗi tay ôm chặt cô vào lòng, giọng trầm thấp an ủi, “Tiểu Noãn ngoan, em là người chú An yêu thương nhất, chú sẽ không trách em đâu. Chú ấy nhất định rất nhớ em, rất lo lắng cho em. Chúng ta cùng đi thăm chú ấy được không?”

Trong lồng ngực anh, An Noãn dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng bị Thường Tử Phi kéo đến nghĩa trang.

Cô quỳ gối trước mộ của ba mình, khóc như mưa. Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này. Năm đó vừa xảy ra chuyện cổ đã bị đưa vào trại giam, không kịp gặp mặt ba một lần cuối. Thậm chí một khoảng thời gian rất dài cô cũng chưa thể tiếp nhận được sự thật này.

“Ba, con xin lỗi, Noãn Noãn rất nhớ ba”

An Noãn khóc như một đứa trẻ, khàn cả giọng, đau thấu tim gan. Khóc đến mất cả giọng, chỉ còn tiếng nức nở nghèn nghẹn, cuối cùng khóc đến ngất xỉu.

*****

Không biết qua bao lâu cô mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Thường Tử Phi. Trong mắt anh dường như tràn đầy đau lòng.

Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn trong một căn phòng rộng được trang trí rất đơn giản.

“Đừng nhìn nữa, đây là căn hộ của anh, vừa rồi em ngất xỉu, anh không biết em sống ở đâu, cho nên mới đưa em về nhà”

An Noãn cố gượng muốn ngồi dậy nhưng Thường Tử Phi lại đè vai cô, không cho cô cử động.

“Nằm yên đi, hôm nay anh không cho em đi đâu hết, cứ ở lại chỗ này của anh, anh chăm sóc cho em”

An Noãn bình tĩnh nhìn anh một lúc, trong lòng chua xót không nói thành lời. Dường như đã lâu lắm cô không được hưởng sự chăm sóc ấm áp như vậy. Nhưng sự ấm áp này cô không thể nhận.

“Nhóc con, có phải rất cảm động hay không? Về sau anh sẽ chăm sóc em, nhất định sẽ chăm sóc cho em thật tốt.”

“Vì sao lại cần anh chăm sóc chứ? Anh là gì của em?”

Giọng An Noãn lạnh bằng như một cây kim buốt giá đâm thẳng vào trái tim anh.

“Thường Tử Phi, em rất cảm ơn anh, khoảng thời gian em ở trong tù, anh đã lo liệu hậu sự cho ba em, cũng cảm ơn anh hôm nay đưa em đến nghĩa trang. Nhưng mà, em không muốn có bất kỳ liên quan gì với người trong thế giới của các anh. Xin anh sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống bình lặng của em nữa”

Thường Tử Phi nhíu mày lẳng lặng nghe cô nói hết, nhìn động tác mặc quần áo mang giày liền mạch lưu loát của cô. Đến tận lúc cô đi đến bên cửa, tay đặt lên then cài, anh mới tóm lấy cổ tay lôi cô trở lại phòng khách, ném mạnh lên sofa.

“An Noãn, anh không biết vì sao em giận dỗi với anh? Nhưng lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay đâu”

Từng câu từng chữ của anh mang giọng điệu kiên quyết lạ thường.

“Noãn Noãn, mấy năm nay anh vẫn luôn rất hối hận, hối hận năm đó đánh mất em, để em chịu nhiều uất ức như vậy. Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, năm đó cho dù không từ thủ đoạn, anh cũng phải cướp em từ chỗ Mạc Trọng Huy về. Quá khứ đều đã qua rồi, tương lai em chỉ có thể ở bên cạnh anh”

An Noãn nhếch môi châm biếm, đứng lên, vẻ mặt khinh thường nói, “Thường Tử Phi, anh cho rằng anh là ai? Anh nói không buông tay là em phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh sao? Quá khứ em không yêu anh, tương lai em cũng sẽ không yêu anh. Bây giờ em chỉ muốn cách mọi người thật xa, xin anh đừng đến tìm em nữa”

Thường Tử Phi càng nhíu mày chặt hơn, đè nén hỏi, “Noãn Noãn, rốt cuộc em làm sao vậy?”

“Em chỉ muốn được yên ổn”

Cô lạnh nhạt để lại một câu rồi đứng lên rời khỏi căn hộ của anh.

Lần này, Thường Tử Phi không ngăn cố lại.

Trời đã tối đen như mực, bên ngoài nổi cơn mưa nhỏ. An Noãn túm thật chặt áo khoác trên người, bước đi nhanh hơn.

Cổ và Thương Tử Phi đã không phải là người cùng một thế giới. Cô không muốn trèo cao. Anh thích hợp với những cô gái tốt đẹp hơn.

*****

Lúc An Noãn về đến nhà, nhìn thấy La Hiểu Yến loay hoay ở cửa tiểu khu. Trông thấy cô, La Hiểu Yến thở phào nhẹ nhõm.

“Noãn Noãn, rốt cuộc em đi đâu vậy? Làm chị lo lắng muốn chết. Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chị gọi điện thoại cho cửa hàng của em, Ngải Lời nói em đã về từ sớm rồi. Con bé này thật là, điện thoại cũng không nghe, em muốn chị lo chết đấy hả?”

Cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.

An Noãn bước đến ôm La Hiểu Yến.

“Chị Hiểu Yến, trong nhà có đồ ăn không? Em đói quá”

“Con bé này, đến giờ còn chưa ăn cơm. Em quên là dạ dày của em không tốt à? Ngộ nhỡ lại phát bệnh đau dạ dày thì chỉ khổ em thôi.”

An Noãn cười khanh khách, kéo cánh tay La Hiểu Yến đi vào trong tiểu khu.

La Hiểu Yến nấu cho cô một tô mì nóng hổi. An Noãn húp hết sạch cả nước dùng.

“Nhìn cái tướng ăn của em, gã đàn ông nào thấy còn không né xa cả cây số ấy à. Con gái dù sao cũng phải chú ý một tí, đâu có ai tranh của em”

Cô tỏ vẻ đáng thương nói: “Bữa trưa em không ăn, bữa tối cũng chưa ăn, rất đói mà.”

Hai tay La Hiểu Yến chống cằm, nghiêm mặt, “Hôm nay em đi đâu đấy? Ngải Lời nói em bị một người đàn ông đưa đi. Có phải là người kia không?”

An Noãn hơi ngừng lại, lập tức cười lắc đầu.

“Đó là một người bạn cũ. Năm ấy em vào tù, chuyện hậu sự của ba em đều do anh ấy lo liệu cho. Hôm nay anh ấy đưa em đến nghĩa trang của ba.”

La Hiểu Yến ở một tiếng, ấm cuối kéo ra rất dài, trêu đùa nói, “Xem ra là người hâm mộ trước đây, được đấy, đến bây giờ vẫn nhớ nhung em mãi không quên, tình cảm rất sâu đậm”

An Noãn chẳng nói gì, chỉ cười cho qua chuyện.

*****

Ngày hôm sau An Noãn làm ca tối, từ ba giờ chiều đến mười giờ tối.

Lúc cô đến cửa hàng đã nhìn thấy Thường Tử Phi ở đó.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
0977748884Phải nói ghét con lol n9 vãi đái - sent 2022-08-06 09:47:42
chippoNam chính tra vãi l sai quá sai đéo hiểu kiểu gì mn xung quanh năm chính lại bênh cái sai của năm chính.kết HE nữa chứ tr ơi như qq - sent 2022-03-05 23:47:24
phuongkubyCái ông nam chính tệ nhất , bẩn nhất mà tớ từng đọc ý . Đọc xong k thấy cảm giác gì ngoài ghét cái ông nam 9. - sent 2021-10-26 23:43:42
Nguyễn Linh1621701268HE nha ngược tâm ngược thâm ạ - sent 2021-08-26 00:11:13
buiquynhanhXong kết có HE k cả nhà??? Em đọc mấy trăm c rồi mà k dám đọc tiếp thấy thương nguyên dàn 9 phụ luôn - sent 2021-07-02 17:12:53
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương