Tình Đầu Dấu Yêu full

Chương 10: Tôi từng có mấy cô bạn gái

/612
Trước Tiếp
Dụ Tranh cảm thấy có thể là cách mở điện thoại của mình không đúng. Cô đặt điện thoại xuống, nhảy xuống dưới giường, xỏ dép lê rồi chạy tới cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa vào, che khuất đèn đuốc sáng trưng bên ngoài.

Sau khi bình tĩnh lại, cô lại nhảy lên giường, chui vào trong chăn, kéo chăn đắp lên tới ngực.

Hai tay cô thò ra khỏi chăn, cầm điện thoại lên và ấn sáng màn hình.

Cuộc trò chuyện của hai người vẫn chừng lại ở hàng chữ “cô có mua nhà không”.

Dụ Tranh lẳng lặng nhìn vào màn hình. Phản ứng đầu tiên của cô không phải là hụt hẫng hay buồn bã, mà là cực kỳ ngạc nhiên. Thời buổi này, phạm vi phát triển của môi giới bất động sản đã lan tới tận WeChat rồi cơ à?

Anh Chu thật là kinh nghiệp.

Ngày nào cô cũng chỉ biết ăn uống, lướt Weibo, cày phim và sùng bái thần tượng, cuộc sống đúng là mục nát. Tuy rằng cô cũng nhận quảng cáo và kiếm được khá nhiều tiền, nhưng xét về mặt cố gắng thì thua xa anh Chu.

Ngón tay gảy hờ vào phần nhô ra ở mép điện thoại, Dụ Tranh cụp mắt xuống, tự kiểm điểm lại bản thân. Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, mê mang nhìn đăm đắm vào trần nhà.

Cô cũng là người có ước mơ, chỉ có điều ước mơ quá xa vời so với hiện thực...

Chiếc điện thoại trong tay rung lên, kèm theo đó là tiếng vang lanh lảnh.

Cô chớp mắt, chậm rãi cúi đầu xuống đọc.

Chu Mộ Quân: [Không mua cũng không sao.]

Dụ Tranh: “...”

Tin nhắn WeChat quá hai phút là không thu hồi lại được nữa, quy tắc chết tiệt ấy khiến Chu Mộ Quân bực bội một hồi lâu, giật đứt mấy sợi tóc luôn rồi.

Thực ra sau khi gửi tin nhắn “cô có mua nhà không”, anh đã thấy hối hận rồi.

Anh cho rằng mình là một người giỏi xã giao, và sự thực cũng là như thế. Hợp đồng hàng trăm triệu, anh chỉ cần giở tài ăn nói vài phút là ký kết thành công, còn có thể dỗ đối tác vui vẻ bỏ tiền.

Nhưng mà...

Theo đuổi một người thì phải nói chuyện như thế nào đây?

Buổi sáng gặp nhau, biểu hiện của anh cũng coi như bình tĩnh thong dong, nhã nhặn ga lăng, đó là vì khi ấy bộ não của anh chưa kịp nhận ra là mình vẫn luôn mong nhớ cô gái này.

Sau một buổi chiều lên men, những mảnh vụn ký ức vẫn luôn quanh quẩn trong đầu đã được ghép lại một cách hoàn chỉnh, anh càng chắc chắn hơn về một chuyện.

Anh muốn theo đuổi cô gái này.

Giờ phút này, “Chu công tử” rất muốn hỏi đám anh em sành sỏi trong việc chơi bời của mình xem phải làm thế nào để xúc tiến quan hệ với một cô gái lạ mà không để người ta phát hiện ra.

Nghĩ tới chuyện sẽ bị đám công tử bột ấy cười nhạo và khinh thường, “Chu công tử” tạm thời từ bỏ ý định ấy.

[Tôi nói đùa thôi.] Anh vớt vát lại.

Dụ Tranh sửng sốt, có vẻ đã tác động vào điểm gây cười, cô cười lăn lê bò xoài, thậm chí còn đập đầu vào đầu giường. Vỗ vào cái chăn đang đắp, đến khi cười đủ rồi, cô mới gõ chữ vào điện thoại: [Anh thật hài hước.

[Cô đang làm gì vậy?] Anh lại gửi tin nhắn tới.

Đây mới là cách trò chuyện đúng đắn chứ! Dụ Tranh cong môi: [Đang nói chuyện với anh nè.]

*

Hai người trò chuyện một lát, Chu Mộ Quân gửi một tin nhắn thoại tới.

Dụ Tranh đỏ mặt, rúc vào trong chăn, chỉ để lộ ra cặp mắt hạnh vừa đen vừa sáng. Trong phòng đủ ấm, đắp chăn làm cô thấy nóng, đến cả hơi thở cũng nóng.

Cô ngẩn ngơ nhìn tin nhắn thoại bốn giây ấy, hít sâu một hơi rồi ấn nghe.

Giọng anh trầm thấp, gợi cảm, như tiếng suối trong khe núi, nhẹ nhàng phả vào tai: [Không còn sớm nữa, cô ngủ sớm đi. Ngủ ngon.]

Đằng sau là một đoạn bỏ trống, không có tiếng nói.

Khi tin nhắn thoại sắp kết thúc, một tiếng cười rất nhẹ vang lên, kèm theo tiếng dòng điện xẹt xẹt.

Dụ Tranh tưởng là mình nghe nhầm.

Cô lục tìm tai nghe, cắm vào rồi nghe lại một lần nữa.

Tai nghe lọc tạp âm rất tốt, có thể nghe rõ hơn hẳn.

Sau khi đã phân biệt, cô dám khẳng định là anh cười thật.

Tiếng cười ấy rất nhẹ, như một chiếc lông mềm mại lướt qua, không để lại một dấu vết nào.

Dụ Tranh hú lên một tiếng, chui tọt vào trong chăn, trùm kín cả đầu. Cô vùi mặt vào gối đầu, ngốc nghếch cười không ngừng, chân thì đạp vào góc chắn bị lật lên.

Sau vài lần đạp như thế, cô ôm lấy chăn, quấn mình thành một con sâu, lăn qua lăn lại vài vòng, đến khi toát một lớp mồ hôi mỏng mới chịu nằm yên.

Dụ Tranh cầm điện thoại lên, hơi nước bám vào màn hình vì bị ủ quá kín. Cô lau màn hình, soạn tin nhắn trả lời: [Ngủ ngon.]

Lúc ngước nhìn lên trên, cô tình cờ trông thấy thời gian trong điện thoại, không khỏi ngây ra như phỗng.

Tám giờ ba mươi hai phút.

Thế này mà cũng gọi là “không còn sớm” ấy hả?

***

Chu Mộ Quân trằn trọc đến hai, ba giờ sáng vẫn chưa ngủ, đến sáng hôm sau vẫn có mặt trên tầng cao nhất của công ty vào đúng tám rưỡi như thường ngày.

Thư ký pha một cốc cà phê đen đậm đặc, mang vào trong phòng, trông thấy sếp mình ngồi trên ghế, có vẻ không được dồi dào sức sống cho lắm. Anh ấy nhỏ giọng gọi: “Tổng Giám đốc Chu.”

Anh ấy khựng lại giây lát, nhắc nhở chuyện quan trọng: “Mười giờ sáng có một cuộc họp.”

“Tôi biết.”

Chu Mộ Quân ngồi sau bàn làm việc, văn bản tài liệu chất thành đồng trên mặt bàn, chờ anh phê duyệt.

Nghe thư ký nói vậy, anh không ngẩng đầu lên, chống khuỷu tay vào mép bàn, đầu ngón tay day nhẹ phần xương lông mày.

Hương cà phê đậm đặc tinh khiết lan tỏa, anh hơi ngước mắt lên, quay đầu sang bưng cà phê, nhấp một ngụm nhỏ.

Thấy không còn chuyện gì nữa, thư ký cúi người gật đầu, kính cần nói: “Vậy anh làm việc đi, tôi ra ngoài trước, có chuyện gì thì anh gọi cho tôi.”

Mới đi được vài bước thì Chu Mộ Quân gọi anh chàng lại.

Thư ký nhắm mắt lại, cơ thể phản ứng nhanh hơn bộ não, nhanh chóng xoay người lại, hai tay xếp trước người, cười nói: “Tổng Giám đốc Chu, anh có gì cần sai bảo?”

Chu Mộ Quân đặt cốc cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn thư ký, biểu cảm có vẻ hơi xoắn xuýt.

Đằng sau người anh là cửa kính sát đất, rèm cửa kéo sang hai bên, một mảng ánh nắng chiếu vào, rơi xuống mặt thảm màu gạo, tia sáng rất ấm áp.

Tổng Giám đốc Tiểu Chu quay lưng về phía ánh sáng, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt. Cặp mắt đen láy của anh hơi tối, khi nhìn đăm đăm vào người khác sẽ khiến người ta sinh ra áp lực nặng nề, thư ký suýt thì quỳ xuống.

Kết quả là Tổng Giám đốc Chu giơ tay lên vẫy một cái, trầm giọng hỏi: “Cậu vẫn còn độc thân à?”

Thư ký bỗng cảm thấy phản xạ của mình quá là bình thường.

Tổng Giám đốc Tiểu Chu mới đảm nhiệm chức vụ chưa đến hai năm, làm việc quyết đoán, anh ấy đã từng nghe các nhân viên đánh giá rồi. Vốn còn bán tín bản nghi, bây giờ...

Khuất phục trước khí thế của cấp trên, anh thư ký không dám nói dối, kính cẩn gật đầu, nói bằng giọng run rẩy: “Đúng thế, tôi còn độc thân.”

Nói xong câu đó, chưa đến một giây sau, anh ấy đã đứng thẳng người lên, hai tay đặt sát đường chỉ quần, bày tỏ thái độ của mình: “Tôi từng có mấy cô bạn gái, tháng trước mới chia tay!”

Chu Mộ Quân xoa cằm, có vẻ như đang suy tư. Anh cụp mắt xuống, bàn tay đang đặt trên mép bàn gõ lên mặt bàn. Đầu ngón tay trắng bóc đụng vào mặt bàn gỗ, phát ra tiếng vang lộc cộc.

“Trước kia cậu thường theo đuổi con gái bằng cách nào?”

Từng có mấy cô bạn gái, chắc cũng coi là dày dặn kinh nghiệm, Chu Mộ Quân cảm thấy thư ký có thể trả lời câu hỏi của mình.

Thư ký: “...”

Anh ấy chớp mắt, load mất mấy giây rồi mới hiểu ra, Tổng Giám đốc Chu đang hỏi anh ta cách tán gái! Tổng Giám đốc Chu thích một cô gái! Khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào tung tin đồn Tổng Giám đốc Chu là gay, khiến anh ta suốt ngày lo lắng đề phòng, sợ bị sếp “nhắm” tới.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nhiphamDuyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-06-01 15:12:16
phung vananhduyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-04-28 10:42:05
phung vananhad ơi duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-04-28 10:26:09
hotrodoctruyen@chinh hanh1678672994 bạn nộp lại thẻ nha - sent 2023-03-14 15:47:49
hotrodoctruyen@chinh hanh1678672994 chưa thấy bạn nộp thẻ mà? - sent 2023-03-14 15:47:39
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương