Tình Đầu Dấu Yêu full

Chương 2: Tai mang thai

/612
Trước Tiếp
Giọng nói phe phẩy bên tai, mang theo sự ôn hòa mát rượi, vô cùng đặc trưng, như một sợi lông lướt qua vành tai, ngưa ngứa run rẩy, rồi lại như loại I rượu lâu năm vừa được mở nắp, tinh khiết ngọt lành; nhưng cũng giống gió mát luồn qua núi rừng, mơn man phấp phới.

Dụ Tranh ngây ra như phỗng, chiếc điện thoại rơi bộp xuống đất.

Một động tác cực kỳ mất mặt.

Nếu cô có thể dựa vào ý chí để khống chế hành động của mình thì chắc chắn sẽ không tỏ ra ngu ngốc như thế, chẳng khác nào một con vịt ngớ ngẩn mới xuống nước lần đầu.

Người đàn ông vẫn giữ tay trên không trung, nhìn cô với vẻ sửng sốt, trong mắt chứa ý cười nhè nhẹ.

Nếu người bình thường mà bật cười trong lúc đối phương đang bối rối thì nhất định sẽ khiến người ta cảm thấy mình bị cười nhạo, nhưng nụ cười nhẹ của anh lại không khiến người ta lúng túng, như thể anh chỉ đơn giản là muốn cười mà thôi, không có ý gì khác.

Dụ Tranh cụp mắt xuống, nhìn đăm đăm vào tay người đàn ông trước mặt.

Ngón tay dài góc cạnh, trắng nõn như ngọc, đến cả phần khớp xương nhô lên cũng đẹp đến thế, như được nghệ nhân điêu khắc dùng dao chạm trổ từng chút một, tinh xảo đến mức chẳng thể bắt bẻ được gì.

Cô nghĩ tới tay của các nam thần với dung lượng đến mấy GB mà mình lưu trong máy tính.

Dụ Tranh là một fan lại, không thích ai cố định, thần tượng nam có cả tá.

Có một đợt cô rất thích sưu tập ảnh tay nam thần, thích tay như một chứng bệnh. Vì thế, cô đã lựa riêng phần tay của các nam thần trong phim hoặc là trong các hoạt động công khai ra, lưu vào một thư mục riêng.

Sau khi “chứng thích tay” giảm bớt, mở cái thư mục ấy ra, tay nào là của nam thần nào cô cũng chẳng nhớ.

Giờ khắc này, cô dám khẳng định rằng, chỉ nhìn qua một lần là cô sẽ không bao giờ quên được bàn tay này. Giơ tay lâu nên bắt đầu thấy mỏi, thấy cô gái trước mặt lại không hề có dấu hiệu nắm lấy, Chu Mộ Quân rút tay về, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lúng túng.

Chính tiếng ho ấy đã đánh thức Dụ Tranh.

Khoan đã, cô vừa làm gì vậy? Tay của anh đẹp trai ở ngay đó mà cô lại để vụt mất cơ hội nắm tay, đã thế còn có vẻ mất lịch sự nữa.

Trời ạ!

Dụ Tranh, mày đi ra ngoài mà quên màng não à?

Trong lúc cô đang phiền muộn, người đàn ông đối diện cúi đầu xuống, nhìn chiếc điện thoại trên mặt đất, nhắc nhở cô: “Điện thoại của cô rơi rồi kìa.”

Lần thứ hai nghe thấy giọng nói ấy, Dụ Tranh giật thót mình, sau đó sững sờ như bị điểm huyệt, đến cả hơi thở cũng chững lại.

Cô chần chừ mất vài giây rồi mới cúi người xuống gầm bàn. Ngón tay của cô có thể với tới điện thoại, đang định nhặt nó lên thì người đàn ông đã nhanh tay hơn, cầm đầu kia điện thoại và nhặt lên.

Dụ Tranh cài đặt thời gian sáng màn hình khá lâu, đến giờ nó vẫn còn sáng, hiển thị cửa sổ trò chuyện WeChat. Chu Mộ Quân không có ý định xâm phạm quyền riêng tư của người khác, chỉ có điều ngón tay cái của anh vô tình chạm vào màn hình, ấn vào cột “tôi” trong WeChat.

Anh nhìn liếc qua, không dừng lại quá lâu, đặt điện thoại lên mặt bàn và đẩy về phía Dụ Tranh.

Bầu không khí là lạ, Dụ Tranh thề là suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, cô chưa từng gặp trường hợp nào lúng túng như thế này, hoàn toàn không biết phải giải quyết ra sao.

Nhưng mà người ta nhặt điện thoại giúp cô, dù sao cô cũng phải nói lời cảm ơn.

Dụ Tranh ngồi ngay ngắn, hít sâu một hơi, âm thầm cổ vũ bản thân, tự nhủ với lòng là đừng sợ. Giọng nói của cô dịu dàng hơn bình thường gấp mấy lần: “Cảm... Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Lần này, trong giọng nói của anh có ý cười rõ rệt, không khó để nhận ra.

Khuôn mặt của Dụ Tranh đỏ bừng lên.

Anh ấy đang cười gì vậy?

Cười sự vụng về của cô, cười dáng vẻ lúng túng của cô, hay là cười hành động của cô vừa rồi?

Đúng thế, cuối cùng Dụ Tranh cũng phát hiện ra mình đã làm chuyện ngớ ngẩn gì. Anh Chu ngồi đối diện ăn mặc gần như giống hệt với đối tượng xem mắt của cô, khiến cô nhận nhầm người, còn tự ý kéo người ta tới đây ngồi.

Dụ Tranh, xem những chuyện hay ho mà mày đã làm đi!

Cô chỉ muốn tự cốc vào đầu mình thôi. Sao cô không hỏi rõ xem anh ấy có phải là Tần Chi Hằng trước không cơ chứ...

Trên đời không có thuốc hối hận, chuyện đã đến nước này rồi, vấn đề tiếp theo là nên vớt vát như thế nào.

Cầm điện thoại lên dứt khoát bỏ đi hay chủ động xin lỗi một cách chân thành? Dụ Tranh xoắn xuýt mấy giây, cuối cùng lựa chọn xin lỗi, đây là phép lịch sự tối thiểu của con người.

Cô lại hít sâu một lần nữa, nở một nụ cười mà cô tự nhận là lịch sự và khéo léo nhất, nhưng hai gò má đỏ ửng vẫn để lộ sự ngại ngùng của cô: “Thật ngại quá, tôi nhận nhầm người, xin lỗi vì đã gây thêm phiền phức cho anh.”

Dứt lời, Dụ Tranh cúi đầu xuống, không dám nhìn người đàn ông đối diện thêm cái nào nữa. Đây cũng là một hành động nhận sai lễ phép, tỏ ý sẽ chấp nhận mọi sự trách móc của đối phương.

Qua một hồi lâu, giọng nói êm tại đến mức có thể khiến tại mang thai kia không vang lên nữa, đến cả một lời trách cứ cũng không có, Dụ Tranh bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

Cô len lén ngước mắt lên, trùng hợp và vào tầm mắt của đối phương, như nhìn lén người ta và bị bắt quả tang. Cô cuống quýt nhìn sang nơi khác, vờ như vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong cái nhìn của Chu Mộ Quân, hành động “vô ý” của cô rõ ràng là cố tình, cố tình đến mức đáng yêu, không phải kiểu õng ẹo như một số cô nàng khác.

“Không sao.”

Một lúc lâu sau, Chu Mộ Quân mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ, giọng nói lạnh nhạt tự nhiên, như thể đó hoàn toàn không phải chuyện gì to tát.

Vành tại Dụ Tranh ửng đỏ.

Thấy chưa, cô đã nói rồi, nghe cái giọng nói êm ả này vài lần là tại sẽ mang thai cho mà xem, tại cô nóng bừng lên rồi.

Ngoài cửa sổ, dòng xe tấp nập, thỉnh thoảng lại có tiếng còi ô tô vang lên, tô điểm cho sự sầm uất và nhộn nhịp nơi đô thị.

Dụ Tranh vẫn thấp thỏm không yên, trong lòng như có một con cá đang không ngừng quẫy đuôi. Theo lý mà nói, anh Chu đã chấp nhận lời xin lỗi của cô rồi, cô không nên như thế mới phải.

Phiền não của cô lúc này là nên đứng lên rời khỏi đây, hay là nên nói thêm gì đó nữa. Thương thay cho một cô gái không hề có kinh nghiệm giao lưu với người khác phái, căn bản không biết phải xử lý tình huống này thế nào.

Nếu đám bạn cùng phòng kia của cô ở đây thì tốt biết bao... Bọn họ toàn tuôn ra những phát ngôn thần thánh, có thể đánh tan mọi tình huống gượng gạo, khuấy động bầu không khí.

Dụ Tranh liếc nhìn anh Chu điển trai, người này cũng thật là, sao không có phản ứng gì vậy!

Anh chàng này ăn mặc như một người thành đạt, tới nhà hàng trong giờ làm việc thế này thì ắt hẳn không phải chỉ để ăn cơm. Sao... anh ấy không đi làm chuyện của mình đi?

Chu Mộ Quân phát hiện ra tầm mắt của cô, nhưng không vạch trần.

Ngón tay anh bao quanh cốc nước trên bàn, bên trong có hơn nửa nước lọc. Anh khẽ mím môi, thấm ướt cánh môi hơi khô.

Khác với vẻ lúng túng của Dụ Tranh, từ đầu đến cuối, người đàn ông này luôn tỏ ra hờ hững lạnh nhạt, không hề có vẻ gì là bứt rứt bối rối, thậm chí còn có một cảm giác mới lạ khó tả trước sự gặp gỡ bất ngờ và kỳ diệu này.

Dụ Tranh cắn môi, cô ngẩng đầu, nói một cách nhỏ nhẹ: “Một lần nữa xin lỗi anh, nếu chuyện đã rõ rồi thì... tôi xin phép...”

Còn chưa nói ra chữ “đi” thì nhân viên đang chờ nãy giờ bỗng cúi người xuống, hai tay xếp lên nhau, đặt ở trước bụng: “Xin hỏi có cần gọi món nữa không thưa quý khách?”

“Cô Dụ có chuyện gấp gì à?”

Chu Mộ Quân ngước mắt nhìn cô, như thể đã quên lời cô vừa nói, mỉm cười nói: “Nếu không thì đừng ngại ăn cơm trưa với tôi, tôi bị người ta cho leo cây.”

Dụ Tranh mím môi.

Trùng hợp thật, tôi cũng bị người ta cho leo cây.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
nhiphamDuyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-06-01 15:12:16
phung vananhduyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-04-28 10:42:05
phung vananhad ơi duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-04-28 10:26:09
hotrodoctruyen@chinh hanh1678672994 bạn nộp lại thẻ nha - sent 2023-03-14 15:47:49
hotrodoctruyen@chinh hanh1678672994 chưa thấy bạn nộp thẻ mà? - sent 2023-03-14 15:47:39
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương