Tình Đầu Dấu Yêu full

Chương 5: “chu công tử” cao ngạo

/612
Trước Tiếp
Mùa đông phương bắc vừa hanh vừa lạnh, gió lạnh thấu xương, như lưỡi dao sắc bén rạch vào mặt, dù có mặt trời cũng không ấm áp.

Bầu không khí ngưng đọng mấy giây.

Dụ Tranh nhìn sang nơi khác, hàng mi dài cụp xuống, không dám nhìn ai nữa. Bàn tay đặt cạnh người nắm chặt vạt áo, xấu hổ đến mức không nói thành

lời.

Thật ngại quá, anh Chu, vừa rồi tôi bị ma nhập, người ngu ngơ xoay tròn theo cửa không phải tôi, tuyệt đối không phải tôi.

Chuẩn bị tâm lý một hồi lâu, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn chẳng có mặt mũi nào mà nói ra cái lý do vớ vần ấy.

Cô gái cúi đầu xuống, mái tóc dài đen nhánh, mượt mà xõa trên vai, đuôi tóc xoăn nhẹ. Ánh nắng chiếu nghiêng xuống, mỏng manh ấm áp, cứ thể bao phủ lên người cô, dát một lớp sáng dịu nhẹ cho cô, trông mềm mại như một con thú cưng lông xù.

Vành tai lộ ra ngoài ửng hồng, hàng mi cong rung rinh. Cô hé miệng, sau đó lại ngậm lại, dường như muốn giải thích, nhưng không tìm được lý do nào hợp lý.

Chu Mộ Quân cực kỳ buồn cười, nhưng lại sợ sẽ làm cô xấu hổ, đành phải mím môi lại, khóe môi kéo căng thành một đường thẳng. Một lát sau, rốt cuộc anh vẫn không nhịn nổi, phì cười ra tiếng.

Dụ Tranh quay đầu nhìn anh, cặp mắt hạnh long lanh trợn tròn lên, chứa đựng sự tức tối nhè nhẹ.

Đã nói là ga lăng lắm cơ mà?

Trong tình huống này, đáng ra anh nên giả vờ là không hiểu chuyện gì đang xảy ra, kiểu như “tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi phải làm gì” mới đúng, chứ không phải cười ha ha như thế, làm nổi bật lên sự ngốc nghếch của cô.

Dụ Tranh giơ tay, kéo khăn quàng cổ lên cao, che kín mũi và cằm, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn chằm chằm vào anh.

Cô muốn xem thử anh có thể cười tới khi nào.

Một, hai, ba, bốn... năm giây, anh cười vẻn vẹn năm giây, Dụ Tranh đếm thầm trong lòng.

“Anh, anh đừng cười nữa.”

Cô phồng má, khuôn mặt núp trong khăn quàng cổ, giọng nói hơi trầm, như cách một lớp nước: “Vừa rồi tôi mất tập trung, không chú ý tới.”

Cô đứng tại chỗ, giải thích một cách cứng ngắc.

Chu Mộ Quân nghiêng đầu, cặp mắt đen cong cong, nơi khóe mắt là ý cười nhè nhẹ. Giọng anh chậm rãi mà rõ ràng: “Cô nghĩ gì mà mất tập trung vậy?”

Ồ, anh Chu, a còn định dò hỏi cả suy nghĩ của người khác nữa cơ à?

Dụ Tranh cúi đầu xuống thấp, hàng mi dài chớp chớp, im lặng không nói gì, đầu ngón tay quấn hờ vào quả cầu bằng len nhỏ được rủ xuống từ đuôi khăn.

Chu Mộ Quân bày ra vẻ mặt hứng thú, chờ cô đáp lại.

“Không nghĩ gì cả.”

Dụ Tranh lựa chọn nhảy qua đề tài này.

***

Hai người đứng trò chuyện một lát trước cửa nhà hàng. Chu Mộ Quân có việc phải làm, hỏi Dụ Tranh định đi đầu tiếp theo, sau đó lịch sự gọi một chiếc taxi giúp cô.

Anh đứng ngoài cửa xe, cạnh ghế ngồi đằng sau, tay chống vào mép ngoài của nóc xe, cụp mắt nhìn Dụ Tranh ngồi vào trong xe, rất khó để nhìn ra cảm xúc trong mắt anh. Trông anh như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại băn khoăn không biết phải mở miệng thế nào.

Cuối cùng, Dụ Tranh lên tiếng trước. Cô nghiêng người, chớp đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo nét hoạt bát yêu kiều, mang đậm nét đặc trưng của một cô gái trẻ tuổi: “Cảm ơn anh Chu đã chiêu đãi.”

Cô dừng lại giây lát rồi vẫy tay, bờ môi tạo thành một đường cong: “Tạm biệt.”

Mặc dù lúc ra ngoài, anh cười nhạo hành vi xoay tròn theo của của cô, nhưng nể tình anh mời cô ăn một bữa ngon miệng, cô không giận anh nữa.

Tóc mái của cô bị gió thổi sáng hai bên, xoăn lại và đáp xuống gò má. Làn da trắng mịn như sứ, gương mặt ửng đỏ vì hơi ấm trong khăn, đôi mắt cũng như vầng trăng non, mỗi lúc cô nhìn sang, người ta chỉ cảm thấy rạng rỡ.

Chu Mộ Quân điều chỉnh lại nỗi lòng, xác định là cô đã quên thật rồi. Khóe môi anh chậm rãi cong lên, tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý, nói một câu mà Dụ Tranh chẳng hiểu mô tê gì cả: “Hiện giờ tôi có thể khẳng định rằng trí nhớ của cô không được tốt cho lắm.”

Dụ Tranh: “?”

Cô lơ ngơ nháy mắt mấy cái, rốt cuộc là cô đã quên chuyện gì vậy?

Không đợi cô đặt câu hỏi, Chu Mộ Quân đã đóng cửa xe lại.

“Bịch” một tiếng, cánh cửa ngăn cách hai người, đồng thời cũng chặn cái giá rét ở bên ngoài.

Chu Mộ Quân đứng thẳng người lên, phủi ống tay áo vốn chẳng hề có bụi, mặt mày rủ xuống.

Dụ Tranh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt là một lớp phim dán kính hơi tối màu. Bóng dáng của người đàn ông hiện rõ, lúc này cô mới phát hiện ra chân anh dài lạ thường, vòng eo cao cao, quần u phẳng phiu thẳng tắp, không có một nếp gấp nào.

Chiếc áo vest vắt trên khuỷu tay, tay còn lại đút trong túi quần, dáng đứng hơi nghiêng, có vẻ khá lười biếng và tùy ý.

Dụ Tranh đang đắm chìm trong câu nói “trí nhớ của cô không được tốt cho lắm”, chưa kịp phản ứng gì thì chiếc xe đã lăn bánh về phía trước.

Cảnh vật ven đường lùi về phía sau, người đàn ông cũng dần dần khuất khỏi tầm mắt, biến thành một cái bóng mông lung.

Dụ Tranh ngơ ngơ ngác ngác, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu ý anh.

Nữ tài xế trên ghế lái ngước mắt lên, nhìn vào gương chiếu hậu, trông thấy cái đầu nghiêng nghiêng và vẻ mặt khó hiểu của cô. Bác ấy hỏi: “Cô bé đi đâu vậy?”

Dụ Tranh “à” một tiếng, như người vừa tỉnh mộng, nói ra địa chỉ khu chung cư.

Mấy giây sau, cô mới kêu rên, cúi người vùi mặt vào đầu gối, đỏ mặt thầm nghĩ, rốt cuộc anh Chu có ý gì vậy, có biết là nói lấp lửng như vậy dễ khiến người ta phát điên lắm không!

Chính vì thế, Dụ Tranh chìm vào nỗi thấp thỏm lo âu.

***

Người đàn ông khiến cô thấp thỏm lo âu đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe lao vụt đi. Khóe môi anh cong cong, cặp mắt cụp xuống, ngón cái vấn về ngón trỏ, cười không ra tiếng.

Dường như trên ngón tay từng thắt nơ vẫn còn vương lại chút gì đó mềm mại, thơm tho.

Trí nhớ không tốt thì cứ thừa nhận là được, lại còn nghiêm trang nói là trí nhớ của mình khá tốt, thật là khó hiểu.

Có người gọi điện thoại tới, Chu Mộ Quân vắt áo sang tay bên kia, thò tay vào túi quần để lấy điện thoại ra, ấn phím bắt máy: “Có việc thì nói đi.”

Người đàn ông ở đầu bên kia “shhh” một tiếng, bất mãn với thái độ của anh: “Lão Ngũ nói hôm nay cậu rảnh, sao rồi, có đi đua xe không? Các anh em đang chờ cậu đây này.”

“Không đi.” Chu Mộ Quân đáp lại bằng hai chữ đơn giản dứt khoát.

“Chậc.”

Người đàn ông sờ mũi, cười ra thành tiếng, nói bằng giọng khó hiểu: “Cậu lạ lắm đấy nhé lão Tam, trước kia cậu luôn là người tổ chức cuộc chơi cơ mà, sao hôm nay lại không tới? Lẽ nào là rúc đi đầu tán gái, quên anh em luôn rồi?”

Trước mắt hiện lên nụ cười của một cô gái, Chu Mộ Quân cười hai tiếng, vừa xoay người đi về phía bãi đỗ xe, vừa thản nhiên đáp lại: “Cậu nói đúng rồi.”

Giọng anh trầm thấp, xen lẫn tiếng gió vù vù, không hiểu sao lại có cảm giác dịu dàng lưu luyến.

“Hả! Thật á hả?”

Giọng nói khó tin của người đàn ông truyền qua dòng điện, sau đó im lặng một lúc lâu. Có vẻ như tiêu hóa hết lời nói của anh, nhưng lại không tin cho lắm, anh ta xác minh lại một lần nữa: “Thật hay giả vậy?! Cậu bịa ra ấy chứ!”

“Tin hay không tùy cậu.”

“Tôi phải đăng bài lên WeChat mới được, tuyên bố với các anh hùng trong thiên hạ, xem có vị huynh đệ nào biết cô gái mà cậu theo đuổi là ai không.”

Người đàn ông ấy vẫn giữ thái độ hoài nghi, giọng nói do dự: “Tôi không tin có cô nào có thể làm “Chu công tử cao ngạo của chúng ta rung động!”

“Chu công tử cao ngạo” cười khẽ ra tiếng, một tay giơ áo lên khoác vào người, cánh tay luồn vào ống tay áo. Anh chuyển điện thoại sang tay bên kia, luồn nốt cánh tay còn lại vào áo, sau đó vuốt vạt áo, làm phẳng nếp gấp trên đó.

“Cao ngạo cái đầu cậu.” Chu Mộ Quân nói.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
nhiphamDuyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-06-01 15:12:16
phung vananhduyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-04-28 10:42:05
phung vananhad ơi duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-04-28 10:26:09
hotrodoctruyen@chinh hanh1678672994 bạn nộp lại thẻ nha - sent 2023-03-14 15:47:49
hotrodoctruyen@chinh hanh1678672994 chưa thấy bạn nộp thẻ mà? - sent 2023-03-14 15:47:39
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương