Tình Yêu Của Pháo Hôi full

Chương 10: Không tên

/175
Trước Tiếp
Lãnh Tâm Mi nhin cha ruột của mình, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, cô ngẩng mặt lên nhìn Lâm Tuấn đứng bên cạnh, nhíu mày hỏi: “Anh thích tôi rất nhiều năm rồi?”

Gương mặt tuấn tú của Lâm Tuấn chuyển từ đỏ sang đen, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nói một câu nào.

Lâm Mỹ đứng cạnh cười khẩy: “Hừ, vẫn là dáng vẻ kia, chẳng dám nói cái gì cả, chỉ dám lén lút đứng sau lưng người ta. Đem mặt nóng dán mông lạnh người khác, vô dụng!”

Lãnh Tâm Mi nhíu mày nhìn Lâm Tuấn đứng bên cạnh vẫn trầm mặc không nói gì, hỏi: “Cho anh một cơ hội, đi theo tôi hay là ở lại nơi này.”

Lâm Tuấn ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Tâm Mi, lại nhìn người thân của mình, mê man không biết phải làm sao.

Nghe thấy lời của Lãnh Tâm Mi, Tô Nguyệt Nga lại quát lên: “A Tuấn à, A Tuấn, con không thể bỏ mặc mẹ được, con xem, mẹ và em gái con là người không có dị năng, con bỏ mặc chúng ta chính là để chúng ta đi tìm chết! A Tuấn à, mẹ nuôi con lớn như vậy cũng không dễ dàng mà...”

Nói xong, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Mà Lâm Hữu Sơn nghe thấy Lãnh Tâm Mi phải đi thì lập tức thu dọn đồ đạc của mình, rồi nói: “Cái này là của cha, Tiểu Mi à, chỗ con còn cần cái gì, bộ quần áo này cha mặc hai tháng rồi, thật sự quá bẩn. Đúng rồi, con có gì ăn không, mấy ngày rồi cha không được ăn no. Lâm Tuấn chẳng có bản lĩnh gì cả, khiến chúng ta chịu đói đấy...”

“Đúng rồi, Tiểu Mi, con nói xem chúng ta sẽ ở đầu, với cả...” Lâm Hữu Sơn nói lan man, lúc này Lãnh Tâm Mi mới phát hiện người cha của mình không hiểu đã biến thành như vậy từ lúc nào. Trong ký ức của cô, ông ta vẫn luôn là người quý chữ hơn vàng, chẳng bao giờ nói một câu dài với mình.

Cô lạnh lùng nhìn hành động của ông ta, nhíu mày nhìn Lâm Tuấn, ý của cô rất đơn giản, anh có đi hay không.

Lâm Tuấn cay đắng lắc đầu, anh ta còn mẹ và em gái của mình, không thể nào từ bỏ được.

Trong lòng Lãnh Tâm Mi cười khẩy, đã tận thế một năm rồi mà còn có thể gặp một người đàn ông thánh mẫu như vậy đúng là cực phẩm. Nhìn xem, anh ta có thể bảo vệ ba người này tốt như vậy, không hề biết tận thế là gì. Cô nhìn Lâm Tuấn, không biết mình nên ca ngợi hay xem thường anh ta, dù sao người như vậy quá ít, nhưng cũng không thể sống được lâu.

Cô không suy nghĩ nữa mà kéo cửa ra, lại phát hiện Sở Viêm Thiên đang đứng ngoài cửa, sau khi chán ghét nhìn một cái thì đột nhiên cười, nói: “Anh Sở thật là...” Giống chó, tôi đi tới đâu thì anh tới chỗ đó, nhưng chẳng ừ hử câu nào.

“Trong kia có người thích em à?”

“Hả?”

“Người kia không phải anh trai em à?”

“Hả?”

“Cha của em gả em cho anh ta sao?”

“Hả?”

Nhìn Lãnh Tâm Mi muốn lừa gạt cho qua, Sở Viêm Thiên dùng chiêu “Đạn Chỉ Thần Công” búng trán cô, lạnh lùng nói: “Còn nhỏ nhất mà đã nghĩ tới chuyện lập gia đình rồi.”

Em gái anh chứ, chuyện này mắc mớ gì tới tôi đâu, mà coi như tôi có lập gia đình thì cũng không tới lượt anh quản lý đầu.

Sở Viêm Thiên cứ thể nhìn chằm chằm vào cô, lúc này, cửa chính bị mở ra, chỉ thấy Lâm Hữu Sơn xách theo hai cái ba lô, vừa chạy theo vừa hô: “Tiểu Mi, Tiểu Mi, sao không chào hỏi gì đã đi rồi. Đến giúp cho một tay đi...”

Lãnh Tâm Mi nhìn ông ta đầy chán ghét rồi đột ngột tiến tới gần, hỏi: “Xin hỏi ông là ai thế?”

Lâm Hữu Sơn sửng sốt, ngây ra tại chỗ: “Cha là cha của con mà.”

“Cha? Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm tôi lên năm tuổi, cha của tôi đã không cần tôi nữa rồi, những năm qua còn chẳng biết là sống hay chết cơ. Sao đột nhiên lại nhảy đâu ra một người cha vậy, ông Lâm à, ông có hiểu nhầm không...”

Lâm Hữu Sơn không ngờ cô lại nói như vậy, sắc mặt ông ta rất khó coi, phía sau lưng là mấy người hóng chuyện, mà con gái thì không nhận mình, ông ta đứng đờ ở đó, cả người khó chịu như bị kiến cắn.

Lâm Hữu Sơn lúng túng nói: “Tâm Mi, sao con có thể nói như vậy.”

“Vậy tôi phải thế nào, tôi đến đây chỉ muốn xem Lâm Tuấn ra sao, dù sao anh ấy còn đi tìm tôi nên tôi đến để bày tỏ lòng cảm kích một chút, còn việc khác thì... rất xin lỗi nhé!” Nói xong cô bèn chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ Lâm Hữu Sơn đột nhiên hô lên: “Lãnh Tâm Mi, con là cái đồ không có lương tâm! Nếu không phải cha thì con có được sinh ra hay không, cha là cha của con! Ngay cả cha mà con cũng không cần, con là đồ bất hiếu, con còn chẳng bằng một đứa con riêng như Lâm Tuấn nữa, trái tim của con bị chó ăn rồi hay sao! Cha gả con cho Lâm Tuấn là con trèo cao đấy, con vẫn còn được đằng chân lân đằng đầu à!”

Lãnh Tâm Mi bỏ qua luôn những lời này, dù sao ông ta đã không nhận mình từ lâu rồi, cũng không cần phải giận. Thế nhưng Sở Viêm Thiên lại không vui, nghe Lâm Hữu Sơn mổng Lãnh Tâm Mi như vậy, hắn nhất thời thấy khó chịu, ánh mắt sắc như dao lườm qua, áp lực trên người tỏa ra khiến Lâm Hữu Sơn đột nhiên run chân, đồ trên tay cũng rơi xuống đất.

Chờ hai người họ đi rồi, ông ta mới vỗ ngực mình, nghĩ mà sợ.

Người bên cạnh xem trò vui xong đã quay về phòng, tận thế như này, họ đã sớm mất cảm giác, ai còn cha hiền con hiểu ở đây nữa, tất cả đều là thứ xa xỉ.

Tô Nguyệt Nga cười khẩy: “Người nào sinh ngợm đó, nhìn xem, con gái của mình còn không nhận mình thì có gì hay mà nói! Phi!” Nói xong, bà ta dẫn con gái vào phòng, để một mình Lâm Hữu Sơn đứng bên ngoài.

Lâm Tuấn ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Lãnh Tâm Mi rời đi, lại nhìn Lâm Hữu Sơn đang đứng đờ ra, anh ta nhỏ giọng nói: “Trở về thôi.”

Lâm Hữu Sơn nhìn Lâm Tuấn, gương mặt vặn vẹo, tại sao con gái ruột của mình lại không cần mình, mình vẫn phải sống dựa vào người ngoài. Thế nhưng mình không muốn chết, mình không muốn bị quái vật bên ngoài ăn thịt, coi như không có tôn nghiêm thì đã sao, cái gì cũng không thể sánh bằng việc có thể sống tiếp.

Nhưng nếu để mình có dị năng, nếu mình mà có dị năng!

Ông ta tức tới run người lại theo Lâm Tuấn về biệt thự, nhìn nụ cười châm chọc của mẹ con kia mà siết chặt nắm đấm.

Lãnh Tâm Mi rảo bước về phía khác, thế nhưng chỉ một lát sau, cô dừng lại, nhìn người phía sau, nhíu mày nói: “Anh Sở, anh có việc gì không?”

“Em đi đâu?”

“Tìm một nơi để ở, không biết ở đây thì anh Sở tính tiền thuê thế nào đây.” Lãnh Tâm Mi nhìn khu biệt thự, lại nhìn lều vải ở đâu cũng có, đôi mắt to xoay một vòng.

Sở Viêm Thiên không hề thay đổi sắc mặt, hắn chậm rãi bước tới, cúi đầu nhìn Lãnh Tâm Mi mới chỉ cao tới bả vai mình, áp lực vô hình khiến Lãnh Tâm Mi mỉm cười nịnh nọt: “Anh Sở, sao vậy ạ?”

Còn chưa nói hết, Sở Viêm Thiên đã giơ tay lên, xách cổ áo cô, trực tiếp lôi cô về.

“Anh Sở... anh Sở... anh làm cái gì thế...” Dọc đường đã thu hút ánh mắt của không biết bao nhiêu người, quả thật mất mặt muốn chết. Dáng vẻ như vậy chẳng khác nào trẻ con bị cha mẹ dạy dỗ cả, về tuổi tâm lý thì bà đây đã hai mươi tám tuổi rồi đấy!

Dáng vẻ thể này ở trước mặt mọi người...

“Anh Sở ơi, tôi xin anh đấy, có thể đăng như thế này có được không...” Cô vẫn bị lôi về trong biệt thự của Sở Viêm Thiên, sau đó bị ném lên ghế sô pha, khiến Sở Nhật vừa đi ngang qua phải đứng ngơ ra một lúc lâu mới nhớ ra mình có việc phải làm.

Hai tay Sở Viêm Thiên chống lên ghế sô pha, vậy cả người Lãnh Tâm Mi ở giữa, khiến cô không thể nhúc nhích, hắn nhìn cô chằm chằm rồi mới chậm rãi nói: “Sau này em ở đây.”

“Không được!” Cô quyết đoán từ chối.

Chỉ một cái nhíu mày của hắn, Lãnh Tâm Mi lập tức mềm giọng: “Tôi... biết rồi ạ...”

Mẹ nó chứ, đây chính là màn quyết đấu giữa pháo hôi và đại Boss đấy, chỉ một ánh mắt đã bị chém giết luôn trong một giây rồi!

Lãnh Tâm Mi cứ thế ngơ ngác vào ở trong biệt thự của Sở Viêm Thiên. Đối với việc hắn một mình một ý như vậy, cô thật sự không còn sức mà mỉa mai nữa, mà lại vô cùng hào hứng với việc sắp đi thu thập vật tư sắp tới.

“Anh Sở, các anh sắp đi thu thập vật tư à, mang tôi đi cùng nhé.” Lãnh Tâm Mi chớp chớp đôi mắt to của mình bám sát theo sau, nhưng đáng tiếc, gương mặt nhỏ nhắn kia bị cả tộc người họ Sở hoàn toàn bỏ qua, một đứa nhỏ mà hóng hớt cái gì!

“Anh Nhất à, cho tôi đi nhé?” Cô chớp mắt nhìn Sở Nhất, ai ngờ Sở Nhật không thèm để ý.

“Anh Nhị...” Sở Nhị vội vàng đi sửa xe!

“Anh Tam...”

“Anh Tứ...”

“Vậy...” Thấy ai nấy đều không thèm để ý tới minh, Lãnh Tâm Mi giận, cả người như sắp bốc khói. Lúc này, Sở Lục mới lén lút chạy tới, nhỏ giọng nói: “Cô còn nhỏ quá, không thích hợp làm nhiệm vụ!”

“Không được, tôi nhất định phải đi!” Lãnh Tâm Mi chống nạnh, đùa sao, thu thập vật tư không phải là cơ hội để mình kiếm tiền vào túi riêng à, không đi chính là đồ ngu.

Sở Viêm Thiên liếc mắt nhìn cô, thấy cô nôn nóng tới đỏ cả mặt, hắn cất tài liệu trên tay đi, hỏi: “Em có dị năng à?”

“Vâng, là hệ Băng!” Lãnh Tâm Mi vội vàng gật đầu.

“Cấp mấy rồi?”

“Hả...” Mình nên nói là cấp ba không nhỉ, nói ra đừng hỏi họ có tin hay không, coi như tin thì mình cũng lên cấp quá nhanh, nên biết là mình nhờ không gian nên mới lên cấp nhanh như vậy, nếu nói ra thì không phải bị lộ rồi sao?

Thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, Sở Viêm Thiên đưa tay ra, đập một cái vào trán cô: “Có chút bản lĩnh mà đã muốn chạy khắp nơi rồi, ở nhà cho tôi!”

Lãnh Tâm Mi ôm trán, đau tới mức mắt đỏ cả lên, cô phẫn hận nhìn Sở Viêm Thiên nhưng không dám nói gì. Mấy người đàn ông bên kia thế mà chỉ có đứng nhìn rồi cười, như đang chế giễu mình vậy.

Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Sở Tam chạy ra mở cửa, hóa ra là mấy đội trưởng của mấy đội đánh thuế đã đến.

Có Đinh Hán Hùng của đội Dũng Mãnh, có Khưu Tùng của đội Tung Bay... Người vào cuối là một người phụ nữ, hình như cũng là đội trưởng của một đội. Lãnh Tâm Mi vừa thấy cô ta thì trái tim đã giật thót một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Người phụ nữ này có dị năng Hỏa, là một người tài năng trong số các cô gái, cũng là một người bạn gái mà Sở Viêm Thiên quen. Có người nói cô ta chính là người đầu tiên bò lên giường của hắn, được chiều nên coi trời bằng vung. Mình phải lần mò ba năm mới tìm được một đội lính đánh thuê đồng ý cần mình, nhưng không ngờ vì một câu nói đầu tiên của người phụ nữ này mà mình lại một lần nữa phải lang bạt.

Cô ta xem thường một dị năng giả mới thức tỉnh, đáng ghét hơn nữa là có thể sống sót trong tập thể mà vẫn có một ánh mắt ngây thơ như cũ.

Lúc trước Lãnh Tâm Mi còn tưởng người phụ nữ này có lòng tốt giúp mình, kết quả lại khiến mình mất đi thứ để bảo đảm tính mạng, chuyện này có khác gì những người muốn giết mình đâu.

Đúng lúc này, Sở Tam giới thiệu: “Đây là đội trưởng của đội Nắng Gắt, Mạc San San.”

Mạc San San mỉm cười đi tới trước mặt Sở Viêm Thiên, vô cùng tự nhiên đưa tay ra: “Anh Sở...”

Nụ cười ngọt ngào vui vẻ, lại có thêm hai lúm đồng tiền, da thịt được dưỡng trắng nõn, thời tận thế mà còn có thể như vậy thật sự không bình thường chút nào. Lãnh Tâm Mi đứng cạnh hừ lạnh một tiếng, cô nhìn đôi tay đang giơ ra kia, nhíu mày xem thường.

Tiếng hừ kia vô cùng đột ngột trong đám đông, Sở Viêm Thiên quay sang nhìn Lãnh Tâm Mi, thấy cô nhìn chằm chằm bàn tay của Mạc San San, trên mặt mang theo ý chế nhạo thì hơi cau mày, cũng không đưa tay ra mà tùy tiện gật đầu: “Mời ngồi.”

Mạc San San thu tay lại, hung ác lườm Lãnh Tâm Mi đứng cạnh.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
vancam113M ko thấm đc tính cách của nữ 9 nên drop. - sent 2023-08-08 22:40:43
minhhang97Hoàn. Truyện rất hay mng - sent 2023-03-06 12:36:38
minhhang97Duyệt thẻ giúp m vs ah - sent 2023-02-25 10:30:36
nanahuynhDuyệt giúp mình - sent 2023-01-26 22:03:39
0822182016May mà nam 9 k phải sở thiên viêm tam quan k đc cho lắm - sent 2022-11-13 16:49:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương