Tình Yêu Của Pháo Hôi full

Chương 2: Không tên

/175
Trước Tiếp
Bên trong một căn biệt thự của thành phố S, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng nhìn ba người vừa chạy trốn trở lại, trên cơ thể mỗi người đều có vài vết thương, xem ra vừa trải qua một trận ác chiến. Chỉ là...

“Các cậu bỏ lại anh Sở, tự mình trốn về?” Giọng của người nói lạnh lùng như cơn gió tuyết lạnh thấu xương của mùa đông tháng chạp, khiến người ta đau đớn.

Ba người quỳ trên mặt đất run rẩy: “Là... Là... Là anh Sở bảo bọn em đi trước...”

Sắc mặt của người nọ càng lạnh như băng, nhìn ba người trước mặt, chỉ hận không thể lập tức bóp chết bọn họ, nhưng cậu ta vẫn chịu đựng: “Các cậu đã tách nhau ra ở đâu?”

“Cửa hàng Carrefour bên dưới tòa nhà Bách Lợi ở khu Tây.”

“Sở Nhị, cậu và Sở Tam dẫn theo mấy anh em đi đón anh Sở, dù thế nào cũng phải tìm bằng được! Sống thì gặp người, chết cũng phải thấy xác!” Giọng nói không được phép nghi ngờ có vẻ vô cùng rõ ràng trong biệt thự này, vẻ mặt ai cũng đầy phẫn hận, nhất là vì từ nhỏ họ đã lớn lên cùng Sở Viêm Thiên.

Sở Viêm Thiên chính là chủ nhân của họ, nhưng bây giờ họ lại bỏ lại thủ lĩnh để chạy về một mình, đúng là tôi không thể tha thứ.

“Sở Nhất, anh ở đây trông chừng bọn họ, bây giờ anh Sở mất tích, không chừng đám người bên ngoài kia sẽ giở trò đấy, chắc chắn phải trấn áp bọn họ. Nếu như có vấn đề gì thì tôi nghĩ anh Sở sẽ không để ý việc chết vài người đầu!”

Người nói chuyện chính là Sở Tam vừa bị Sở Nhật gọi tên, tính tình khá nóng nảy, cậu ta vốn không quen nhìn những tên ngày thường đi theo anh Sở kiểm ăn, bây giờ lại dám bỏ mặc anh ấy, nếu không phải chờ anh Sở trở về xử lý thì cậu ta đã giết bọn chúng từ lâu rồi.

Sở Nhất bây giờ cũng rất đau đầu, kể từ sau cơn bão mặt trời không thể giải thích được, rất nhiều người đều bị nhiễm virus và biến thành xác sống. Mà một bộ phận nhỏ con người đã biến thành dị năng giả, cậu chủ Sở Viêm Thiên của cậu ta chính là người có dị năng thuộc hệ Lôi lợi hại.

Bởi vì Sở Viêm Thiên quá lợi hại cho nên càng ngày càng có nhiều người bắt đầu dựa dẫm vào hắn, đáng tiếc những tên này cố tình không biết đủ. Ăn chức uống chờ mà còn thích giày vò, nhất thời chọc giận Sở Viêm Thiên, hắn kéo bọn họ đi kiếm vật tư, vốn Sở Nhất định để Sở Tam và Sở Ngũ đi theo, nhưng Sở Viêm Thiên lại không cho, không ngờ lại xảy ra chuyện!

Càng nghĩ càng bực bội, Sở Nhật lớn tiếng quát: “Sở Nhị, Sở Tam! Sao các cậu còn chưa đi! Làm gì thế hả?”

Trong tiếng gầm của Sở Nhất, hai chiếc Hummer được cải tiến gầm rú lao ra ngoài, mọi người trong toàn bộ khu biệt thự đều sợ tới mức không biết làm sao.

Mà ba người kia bị Sở Nhật ném vào một căn phòng nhỏ, để Sở Lục trông chừng.

Bên này đã rối loạn, bên kia Lãnh Tâm Mi đang đỡ Sở Viêm Thiên, khi phát hiện xe đã biến mất, hai người đành phải trở về siêu thị lớn. Dù sao thì xác sống bên trong đã bị giải quyết, tạm thời vẫn còn an toàn.

Sau khi đỡ hắn ngồi trên một cái thùng các tông. Lãnh Tâm Mi tự nhiên lùi lại một vài bước,

“Em rất sợ tôi à?” Sở Viêm Thiên nhìn động tác của cô, lạnh giọng hỏi.

Lãnh Tâm Mi lộ vẻ khổ sở: “Sao có thể chứ, tôi chỉ nghĩ rằng anh bị thương, cần thêm một chút không khí trong lành thôi.” Sở Viêm Thiên không vạch trần lời nói dối của cô, hắn tựa vào thùng các tông, chậm rãi nói: “Không vội, sẽ có người đến đón chúng ta.”

Vừa nghe thấy vậy, Lãnh Tâm Mi lập tức đứng lên: “Ý anh Sở nghĩa là có người đến đón anh à? Nếu vậy thì tôi đi trước...”

Nói xong, cô cầm thanh Đường đao lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Em đi đâu?”

“Nhân lúc bây giờ trời còn sáng, xác sống còn ít, tôi đi trước đây.”

“Đứng lại!” Sở Viêm Thiên hừ lạnh một tiếng, Lãnh Tâm Mi sợ tới mức vội vàng dừng lại, vẻ mặt đau khổ nhìn người đàn ông đang tỏa ra khí lạnh này: “Anh Sở, sao thế?”

Sở Viêm Thiên lại không nói thêm lời nào, cứ thể nhìn Lãnh Tâm Mi, đôi mắt bốc khí lạnh trên khuôn mặt nghiêm túc khiến cô chậm rãi lại trở về: “Vậy, vậy, phải chờ người của anh đến à?”

Nói xong lại rụt về chỗ cũ tiếp tục chờ đợi, chỉ là tại sao ông anh này vẫn không vui thế, tại sao mình lại cảm thấy cả người không được tự nhiên nhỉ. Lãnh Tâm Mi buồn bực, bị khí thế mạnh mẽ của Sở Viêm Thiên đè ép đến mức thật sự không ngồi yên được, đành phải đứng lên đi đến bên cửa sổ chỗ cửa thang cuốn rồi nhìn xuống.

Nhìn xác sống chậm rãi tụ tập bên dưới, Lãnh Tâm Mi không hiểu sao lại thấy bực bội. Cô lại nhìn mặt trời mờ nhạt trên bầu trời, trông nó giống như ông lão tuổi xế chiều vậy, đang phải đấu tranh giữa ranh giới của sự sống và cái chết.

Cô lại bực bội lui về trong trung tâm thương mại, nhìn Sở Viêm Thiên bình tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi, Lãnh Tâm Mi suy nghĩ một lúc rồi đứng bên cạnh. Mặc dù dựa cây to dễ hóng mát, nhưng một cái cây quá lớn thì cũng nhiều người tranh cướp, một nhân vật nhỏ như mình đừng để chưa bị xác sống nuốt đã bị người ta hại rồi.

Kiếp trước đã trải qua một lần, dù có đánh chết cô cũng không thể bước vào vết xe đổ lần nữa. Mục tiêu của cô rất đơn giản, ăn no uống say chết già, vì mục tiêu này, ai dám phá hoại thì đừng trách cô giết kẻ đó!

Lãnh Tâm Mi lại thất thần, cũng bị Sở Viêm Thiên phát hiện lần nữa, sao cô nhóc này cứ suốt ngày thất thần thể nhỉ. Chẳng lẽ không biết bên ngoài nơi này toàn là xác sống, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ chết người sao!

Lúc mới chuẩn bị nói chuyện thì Sở Viêm Thiện rõ ràng cảm giác được ở góc bên phải siêu thị truyền ra âm thanh rất nhỏ, hắn nhạy cảm lập tức đứng lên, nhanh chóng đi tới trước mặt Lãnh Tâm Mi và nhỏ giọng nói: “Lúc em tiến vào, em thật sự không nhìn thấy gì à?”

“A... Đúng vậy.” Cô không rõ hắn đang nói cái gì, cô chỉ nhìn thấy mấy xác sống cấp hai đang bao vây tấn công sở Viêm Thiên, rồi cô chỉ tiêu diệt mấy xác sống kia lúc hắn hôn mê thôi. Còn có chuyện gì nữa?

Nhìn sắc mặt Sở Viêm Thiên rất kém cỏi, theo ánh mắt của hắn, cô thấy một thứ màu đen đang chậm rãi bò ở góc tường bên phải, kinh hãi: Kẻ Liếm n!

Kẻ Liếm n cũng là một loại xác sống, nhưng vấn đề là nó khác với những xác sống bình thường, bề ngoài không còn giống người nữa, tứ chi mạnh mẽ đi lại như động vật, nó không có da, cơ thịt màu tím đen được bọc bên ngoài xương, cả cái đầu chỉ có một mắt ở trên cùng.

Lại thêm bốn cặp móng vuốt mạnh mẽ bất thường, móng tay sắc nhọn cử mỗi bước đi là để lại một dấu vết. Không chỉ vậy, thứ đáng sợ nhất của nó là ống hút trên lưỡi, chỉ cần quấn lấy con mồi là ngay lập tức hút máu, mãi tới khi hút khô mới thôi. Hơn nữa, tốc độ rất nhanh chóng, nó còn có thể leo lên tường, có vẻ như Kẻ Liếm Ăn này đã leo tường để bò vào, thế mà vừa rồi bọn họ lại không chú ý đến.

Sở Viêm Thiên đứng ở trước mặt Lãnh Tâm Mi, gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Kẻ Liếm Ăn kia, lông mày nhíu chặt đến mức như có thể vắt ra nước: “Đi tìm chỗ trốn đi!”

Cô không phải kẻ ngốc, với khả năng của mình, nếu muốn đánh nhau với Kẻ Liếm Ăn này đúng là muốn chết. Dù sao có Boss lớn ở đây, mình cứ tiết kiệm sức lực, tốt nhất là đừng làm vật hi sinh. Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, cô rất vui khi được chạy đến mấy cái kệ còn ít ỏi kia để trốn đi, tiện thể quan sát Boss hình người đại chiến với Kẻ Liếm Ăn.

Nếu Sở Viêm Thiên biết cô gái trước mặt này nghĩ về hắn như vậy, liệu hắn có tiêu diệt cô trước khi tiêu diệt Kẻ Liếm Ăn kia hay không thì rất khó nói.

Hắn nhìn chằm chằm vào Kẻ Liếm Ăn, nó có vẻ không hứng thú lắm với hắn. Khi Lãnh Tâm Mi lén lút chuồn ra phía sau kệ hàng, nó cũng chuyển tầm nhìn của mình theo, sau đó từ từ đến gần. Gầm nhẹ một tiếng, nó đột nhiên nhảy về phía trước, trực tiếp chạy về phía Lãnh Tâm Mi.

Sở Viêm Thiên thấy thế, lập tức ném ra một quả cầu sét, nhưng tốc độ của Kẻ Liếm Ăn quá nhanh, dễ dàng tránh thoát. Mắt thấy móng vuốt sắc bén kia sắp về đến trước mặt Lãnh Tâm Mi thì cô lập tức lăn một cái, rút thanh Đường đạo phía sau lưng ra, lúc Kẻ Liếm Ăn còn chưa rơi xuống đất, cô đã xông lên chém một nhát.

m thanh kim loại xé thịt lạnh lẽo, chấn động đến nỗi tay cô đau đớn, nhưng cũng chỉ khiến con quái vật đó bị xây xước chảy máu. Nhưng dù là như vậy vẫn chọc con quái vật tức giận. Sau khi rơi xuống đất, nó lập tức vùng lưỡi dài trong miệng ra, muốn cuốn lấy Lãnh Tâm Mi. Sở Viêm Thiên lạnh mặt, nhân cơ hội ném một tia chớp màu lam đánh trúng vào đầu lưỡi nó.

Con quái vật kia bị đau, rụt lưỡi lại, nhưng cũng bị Sở Viêm Thiên chọc giận, nó dứt khoát buông tha cho Lãnh Tâm Mi, tấn công sở Việm Thiên trước, lại chạy tới lần nữa. Tốc độ nhanh đến mức làm cuộn lên một cơn gió, thổi loạn tóc mái trước trán Lãnh Tâm Mi.

Chết tiệt, không biết bây giờ chải một kiểu tóc rất khó khăn à!

Sở Viêm Thiên cũng không vội, trực tiếp ném ra bốn, năm quả cầu sét, tuy rằng sát thương không lớn, nhưng vẫn thực sự khiến quái vật đau đớn. Tốc độ của nó cũng chậm lại, Lãnh Tâm Mi biết điểm yêu lớn nhất của con quái vật này ở trên cô, nhìn hai bên đánh nhau, cô lén lút cầm đao đến gần.

Sở Viêm Thiên vốn đã bị thương, hơn nữa vừa rồi lúc đi tìm xe đã dùng dị năng nên bây giờ không còn sức lực gì. Nhìn Kẻ Liếm Ăn chạy về phía mình, hắn nhanh chóng né tránh, suýt nữa gặp nguy hiểm, sắc mặt cũng càng thêm trắng bệch.

Lãnh Tâm Mi biết mình không thể bàng quan nữa, cô cầm Đường đao chạy tới đâm một nhát, để Sở Viêm Thiên tránh được đòn công kích của quái vật. Hai người cứ thế một trước một sau tấn công, quái vật nhất thời không ăn được con mồi, tự nhiên càng thêm nổi giận. Lưỡi dài trong miệng bắt đầu tấn công bọn họ lung tung.

Sở Viêm Thiên thấy cái lưỡi dài kia bay múa trên không trung, lập tức ném ra một quả cầu sét thu hút sự chú ý của nó, sau đó rút ra một con dao găm ngắn từ trên đùi mình, hung hăng đâm xuống trước khi nó kịp chuẩn bị.

Cũng vào lúc này, Lãnh Tâm Mi nhảy bật lên, trực tiếp cầm Đường đạo dài chém vào cổ quái vật. Đừng nhìn Lãnh Tâm Mi là một cô gái nhỏ xinh, nhưng cô đã hút rất nhiều linh khí trong không gian, ngay cả thanh đao trên tay cũng tràn ngập linh khí, cho nên lực sát thương này vẫn phải có.

Huống chi đây là đòn đánh liều chết, sau một nhát chém này, đầu của Kẻ Liếm n cứ thể lăn lộc cộc xuống đất. Chỉ trong nháy mắt, màu đen bắn tung tóe khắp nơi, ngay cả quần áo của Lãnh Tâm Mi cũng tanh hôi vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dính máu ghê tởm của nó.

Sở Viêm Thiên nhìn cô lưu loát chém đầu quái vật như vậy, mặc dù biểu cảm không có gì thay đổi nhưng cũng giật mình không ít. Lúc trước họ ở đây, chỉ một Kẻ Liếm Ăn đã đánh tan đội nhỏ của hắn, một tên nhát gan thậm chí còn đấy hắn ra, mới khiến hắn bị thương. Không ngờ cô nhóc này lại mạnh mẽ đến vậy, nhưng mà ngẫm lại, trong tận thế có thể ăn mặc sạch sẽ thế kia thì chắc chắn là có bản

lĩnh.

Thở dốc một hơi, Lãnh Tâm Mi đào tinh thạch trong đầu quái vật ra, sau đó đưa cho Sở Viêm Thiên: “Anh Sở, cái này cho anh.”

Sở Viêm Thiên nhìn Lãnh Tâm Mi với vẻ kỳ quái, nhìn viên tinh thạch màu tím kia, trực tiếp ném cho cô: “Nó thuộc về em.”

Thật ra thì cô cũng rất muốn, nhưng Boss đại nhân không lên tiếng, cô cũng không dám lấy làm của riêng, năng lượng tinh thạch của một Kẻ Liếm Ăn còn lớn hơn tinh thạch của hơn trăm xác sống cấp một, đương nhiên là cô muốn.

Thấy Sở Viêm Thiên không lấy, cô cười tủm tỉm bỏ vào ba lô của mình, sau đó đá thi thể trên mặt đất: “Ai bảo mày làm rối kiểu tóc của tao!”

Nghe thấy vậy, khóe miệng Sở Viêm Thiên bất giác giật giật một chút.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
vancam113M ko thấm đc tính cách của nữ 9 nên drop. - sent 2023-08-08 22:40:43
minhhang97Hoàn. Truyện rất hay mng - sent 2023-03-06 12:36:38
minhhang97Duyệt thẻ giúp m vs ah - sent 2023-02-25 10:30:36
nanahuynhDuyệt giúp mình - sent 2023-01-26 22:03:39
0822182016May mà nam 9 k phải sở thiên viêm tam quan k đc cho lắm - sent 2022-11-13 16:49:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương