Tình Yêu Của Pháo Hôi full

Chương 6: Không tên

/175
Trước Tiếp
Người đầu tiên xông ra ngoài thấy con xác sống không còn nửa mặt đang xông thẳng tới, trên gương mặt xanh lét còn dính đầy thịt thối đen sì, mùi hôi thối phả thẳng tới. Anh ta hung dữ cầm gậy lên đập thẳng vào đầu nó, chỉ hai lần đã đập nát đầu xác sống, mà anh ta phát hiện đánh xác sống không khó như mình tưởng tượng.

Chỉ thấy anh ta ra sức vung gậy, sau khi đánh chết ba con đã là người đầu tiên xông tới xe hàng ở bên cạnh. Sau khi Lãnh Tâm Mi kéo thi thể ở trong ra, anh ta mới chui vào buồng lái. Lúc này, những người phía sau thấy anh ta được an toàn cũng bám theo sau.

Tiềm lực con người là vô hạn, ngay cả người đàn ông bị đứt tay kia cũng chui vào trong xe hàng.

Ngay khi hầu hết mọi người đều đi tới, chợt một người đàn ông ném gậy trong tay đi: “Không, không, đừng giết tôi...” Nói xong bèn chạy tới bên cạnh Lãnh Tâm Mi: “Cứu tôi, cứu tôi với...”

Lãnh Tâm Mi chém chết con xác sống trước mặt, chỉ thấy phía sau người đàn ông kia là ba con xác sống. Nhưng vì ông ta buông bỏ phản kháng, một con xác sống đã vồ lên, tiếng hét thảm thiết lại càng thu hút nhiều xác sống hơn.

Lãnh Tâm Mi lăn trên mặt đất, thanh đao chém qua, ba cái đầu xác sống rơi xuống đất như củ cải bị chém. Lúc này, người đàn ông bị vô kia ngồi sụp xuống đất, gào khóc nói: “Tôi không muốn chết, cứu tối với, xin cô...” Nói xong định tóm lấy quần áo của cô.

Lãnh Tâm Mi nhìn một cái, cô đưa tay ra, chém thẳng xuống đầu người kia, mắt cũng không chớp lấy một cái. “Cô... cô giết người...” Người phụ nữ vừa rồi đi theo phía sau người đàn ông kia, thấy xác sống đuổi theo ông ta càng lúc càng nhiều, giờ lại chỉ vào Lãnh Tâm Mi và nói: “Cô thật độc ác, thế mà lại giết ông ta!”

“Giết người, giết người rồi!” Giọng của cô ta càng lúc càng lớn, cũng vì tiếng kêu gào của cô ta mà lại có thêm không ít xác sống tụ lại. Bầy xác sống vốn đang bao vây tòa cao ốc phía trước cũng bắt đầu di chuyển về phía này. Lãnh Tâm Mi tức giận đạp người phụ nữ kia ngã lăn quay, cô đứng từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Thế à, cô không thấy ông ta bị xác sống tóm lấy à, cô muốn ngồi chung một xe với ông ta thì chúc mừng, như cô mong muốn!”

Nói xong cô bèn xoay người rời đi, nói với người trong xe: “Chuẩn bị lái xe, tôi sẽ dẹp đường!”

Người đàn ông đầu tiên vào buồng lái nghe xong lập tức nổ máy, chuẩn bị lái xe, mà người phụ nữ bị đạp ngã xuống đất đột nhiên điên cuồng hồ lên: “Tội phạm giết người, mày là kẻ giết người! Sao người giết người lại có thể biến thành dị năng giả!”

Lãnh Tâm Mi mặc kệ cái người điên khùng này, tay trái cô giơ lên, lại có vài cái nhũ bằng bay ra, trực tiếp giết chết mấy con xác sống ở trước mặt. Ngay khi cô chuẩn bị nhấc đao lên, đột nhiên có một luồng sức mạnh đánh về phía cô, cánh tay cầm đao đau rát.

Lập tức bị đụng vào mấy con xác sống trước mặt, nhìn những móng tay sắc nhọn kia duỗi tới, cô không nghĩ ngợi đã chém luôn, vài cánh tay hôi thối đứt ra, rơi xuống đất. Nhưng xác sống không biết đau, dù đứt tay vẫn nhào tới như trước, Lãnh Tâm Mi hít một hơi thật sau, đột nhiên bùng nổ sức mạnh, đạp thẳng mấy con xác sống ra ngoài, xách đao liều mạng chém lung tung.

Nguy hiểm thật, Lãnh Tâm Mi lúc này mới phát hiện cánh tay mình có một miệng vết thương rất sâu đang chảy máu. Người phụ nữ cô muốn giết lại hô lên: “Chết rồi, đều chết cả rồi, không phải thích máu hay sao, trên người ả có máu kìa...”

Nhưng cô chưa kịp xông lên giết thì bầy xác sống xung quanh đã bu tới, mà cô thì không thể rút lui được nữa. Chiếc xe kia lúc này lại gào rú phi qua bên tai cô như một cơn gió...

Cô chợt thấy hơi buồn cười.

Trong sơn trang Vân Hải, Sở Viêm Thiên đã tu luyện rất lâu rồi, không biết tại sao trên người mình có vết thương nhưng lại cảm thấy trong cơ thể rõ ràng có thêm một luồng năng lượng, lại thêm viên tinh thạch trên tay, rất nhanh hắn đã lên đỉnh cấp ba. Chỉ cần có thêm một chút là có thể xông lên cấp bốn, phải biết rằng tốc độ này thật sự là điều không thể.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ phát hiện ra một điểm có vấn đề, đó chính là nước mà Lãnh Tâm Mi cho mình uống.

Lại nhìn vết thương trên cánh tay đã khép lại, Sở Ngũ nói không thể nhanh như vậy được, thế nhưng chỉ ba ngày mà vết thương đã khép miệng rồi.

Sở Viêm Thiên nghi hoặc đứng ở trước cửa sổ tầng hai căn biệt thự, nhìn đám người càng lúc càng đông.

Cốc cốc cốc...

“Vào đi!”

“Anh Sở, vẫn không tìm được cô gái mà anh nói, nhưng hôm nay chúng em ra ngoài thì phát hiện có một người đàn ông cũng vác một thanh Đường đạo như vậy...” Sở Nhật đưa thứ cầm trong tay lên: “Rất giống những gì anh nói.”

“Không phải tương tự ?”

“Không ạ, lúc gặp người đàn ông kia, anh ta đi với gia đình. Hơn nữa, đạo của anh ta cũng tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt như anh nói...” Sở Nhật khẳng định.

Vẻ mặt của Sở Viêm Thiên trở nên nghiêm túc, lẽ nào cô nhóc kia xảy ra chuyện rồi: “Gọi anh ta tới đây!”

“Vâng!”

Sở Viêm Thiên ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, hắn nhìn người đàn ông kia, vóc dáng vào khoảng một mét tám, trong tập thể vẫn duy trì được vóc dáng này chứng tỏ người nọ có vài phần bản lĩnh. Bộ trang phục ở nhà màu lam nhạt nhưng bị rách hai chỗ, mái tóc hơi dài rối bời, đôi mắt nâu đậm trông có vẻ mệt mỏi, xem ra đã phải bôn ba đường dài.

“Anh tên là gì?”

“Lâm Tuấn.”

Sở Viêm Thiên nhìn người đàn ông này nhưng không để lộ ra sắc mặt gì, anh ta vẫn cúi đầu không nói nhiều một chữ, rất trầm mặc.

“Đường đao là của ai?” Sở Viêm Thiên đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Tuấn ngẩng đầu lên, đề phòng nhìn Sở Viêm Thiên, thấy trong sắc mặt lạnh lùng của hắn mang theo ý đối địch thì không khỏi lùi về phía sau một bước: “Của chính tôi.”

Sở Viêm Thiên không nói tiếp mà nhìn anh ta chằm chằm, khí thế đỉnh cấp ba chỉ trong nháy mắt đã ập tới, suýt chút nữa khiến Lâm Tuấn ngã nhào xuống đất. Anh ta sợ hãi nhìn Sở Viêm Thiên, cố gắng để mình bình tĩnh lại: “Anh muốn giết tôi sao?”

“Nếu anh nói đạo của anh từ đầu đến thì có thể tôi sẽ bỏ qua cho anh.”

Lâm Tuấn cắn răng, nhìn người đàn ông rõ ràng cao hơn mình hai cấp, anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Tại sao phải hỏi tới cây đao này.”

“Bởi vì tôi biết một cô nhóc có một thanh đao rất giống của anh.” Sở Viêm Thiên cũng không che giấu, hắn muốn xem người đàn ông này có phản ứng gì.

Lâm Tuấn nghe vậy, trong mắt đột nhiên lóe sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất: “Thanh đao như vậy ở đâu cũng có.”

“Nhưng đao phát ra ánh sáng xanh như vậy không thường thấy đâu.” Sở Viêm Thiên chậm rãi khép mắt lại, có hơi bực bội. Hắn cảm thấy người đàn ông này không nói thật, một lát sau sẽ bị bóc trần tại đây.

Vừa nghe Sở Viêm Thiên nói vậy, Lâm Tuấn vốn đang đề phòng đột nhiên tiến lên: “Anh biết em ấy ở đầu sao, nói cho tôi đi, tôi sẽ báo đáp anh!”

Sở Viêm Thiên thấy dáng vẻ hưng phấn của anh ta thì hơi nhíu mày, Sở Nhật đứng bên cạnh vội vàng kéo anh ta ra.

Sở Viêm Thiên đứng dậy, lạnh lùng hỏi: “Anh và cô ấy có quan hệ gì?”

“Em ấy là em gái tôi, anh có tin tức của em ấy sao?” Lâm Tuấn mở to hai mắt, hỏi: “Tôi tìm em ấy một năm rồi, anh thật sự gặp em ấy ư?”

Hắn gật đầu: “Mất liên lạc với cô ấy rồi.”

“Vậy... có tin tức của em ấy, anh có thể nói cho tôi biết không?”

Ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn Lâm Tuấn, thấy anh ta không nói dối thì gật đầu đi lên tầng. Trở lại căn phòng của mình trên tầng ba, Sở Viêm Thiên buồn bực nằm trên giường của mình, tìm cô nhóc kia cả mười ngày nay mà không có chút tin tức nào, thế mà lại chờ được anh trai của cô, thật sự là mỉa mai thay.

Nhưng ngẫm lại thái độ của cô nhóc kia với mình, Sở Viêm Thiên lập tức thấy bất mãn. Mình tốn bao nhiêu công sức đi tìm cô, phần lớn chính là để thỏa mãn thể diện của bản thân, đây vẫn là lần đầu tiên có người không thích mình!

Ngay lúc hắn đang thấy buồn bực đã nghe thấy Sở Tam ở ngoài hét lớn: “Anh Sở, anh Sở, có tin tức rồi.”

“Chuyện gì!” Đối với sự nôn nóng của Sở Tam, Sở Viêm Thiên rất muốn nhắc nhở, thế nhưng ngẫm lại, biết tên này rất khó sửa đổi tính cách nên đành mặc kệ cậu ta.

Thấy Sở Tam sốt ruột đứng ngoài, hắn lạnh lùng nói: “Chuyện gì! Nói đi!”

“Anh Sở, vừa rồi đội chúng em ra ngoài tìm vật tư thì cứu được khoảng mười người, họ nói được người cứu ra khỏi cao ốc ở phía nam. Người cứu họ chính là một cô gái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, cầm thanh đao dài, buộc tóc đuôi ngựa... Này, anh Sở... này...”.

Sở Tam thấy vậy cũng lập tức đuổi theo, đưa Sở Viêm Thiên tới trước mặt những người kia, thấy ai nấy đều có dáng vẻ vô lực, sắc mặt tái nhợt thì biết những người này căn bản chưa từng giết xác sống.

“Các người nói được một cô gái cứu à?” Sở Viêm Thiên là ai, hắn vốn đã lạnh lùng như một tảng băng rồi, hơn nữa bây giờ đã tới đỉnh cấp ba, coi như hắn muốn thu lại cảm giác tồn tại nhưng cũng không thu được. Bởi vậy khi hắn nói ra câu này, những người kia đều sợ hãi tới mức ngã ngửa ra đất: “Đúng... đúng thể...”

“Cô ấy đâu rồi?”

Lúc này, mười mấy người nhìn nhau, cả người run lấy bấy nhưng không ai dám nói gì.

“Nói!” Nhất thời, hắn nổi giận, khí thế của dị năng giả cũng tản ra: “Không nói thì ném ra ngoài. Nơi đóng quân của chúng tôi không chứa chấp!”

“Đừng, chúng tôi nói... Cô gái ấy, cô ấy... cô ấy bị Đinh Kiều Kiều đấy vào bầy xác sống rồi...” Một người đàn ông nhát gan sợ tới mức run cả người: “Cô ấy... cô ấy liều mạng cứu sống chúng tôi... Thế những Đinh Kiều Kiều, cô ta...”

Sở Tam đứng cạnh không bình tĩnh nổi nữa, cô gái kia đã cứu họ, thế mà họ lại đấy cô ấy vào bây xác sống, cậu ta lập tức túm cổ áo người kia, hỏi: “Đinh Kiều Kiều đâu!” “Cô... cô ta điên rồi... bị xác sống ăn mất rồi...” Người đàn ông nọ không dám giấu giếm, đúng là lúc Lãnh Tâm Mi bị đẩy vào bầy xác sống thì cô ta cũng bị bấy xác sống bu tới kéo đi.

Sở Tam lập tức nổi giận đấy anh ta xuống đất, mắng to: “Đệch, mẹ nó chứ, nếu cô nhóc kia chết rồi thì ông đây cho các người chôn cùng!”

“Ở... ở... ngay ngã tư chỗ cao ốc...”

Nghe vậy, Sở Viêm Thiên lập tức rời đi, bảo Sở Tam: “Đi, gọi Lâm Tuấn kia tới đây, mang theo mấy dị năng giả, cả Sở Ngũ nữa, chúng ta tới đó!”

“Vâng...” Dù Sở Tam biết cô nhóc kia chắc lành ít dữ nhiều, nhưng trên đời này cũng chẳng có mấy ai khiến Sở Viêm Thiên để bụng như vậy. Không tới nhìn một cái thì hắn sẽ tuyệt đối không hết hy vọng. Thế là cậu ta vội vàng triệu tập bọn Sở Ngũ và Lâm Tuấn, điều khiển hai chiếc Hummer chạy như bay.

Không tới một tiếng, họ đã đi đến ngã tư cách tòa cao ốc không xa. Vừa nhìn đã thấy sốt sắng, mấy trăm con xác sống với thân thể nát bấy đang bu dưới một tòa nhà, rít gào muốn bắt được món đồ ăn đang ngồi trên tầng bốn, nhưng chúng nó lại không có bản lĩnh ấy.

Mà món đồ ăn kia chính là cô nhóc họ vẫn đang tìm!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
vancam113M ko thấm đc tính cách của nữ 9 nên drop. - sent 2023-08-08 22:40:43
minhhang97Hoàn. Truyện rất hay mng - sent 2023-03-06 12:36:38
minhhang97Duyệt thẻ giúp m vs ah - sent 2023-02-25 10:30:36
nanahuynhDuyệt giúp mình - sent 2023-01-26 22:03:39
0822182016May mà nam 9 k phải sở thiên viêm tam quan k đc cho lắm - sent 2022-11-13 16:49:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương