Tình Yêu Của Pháo Hôi full

Chương 7: Không tên

/175
Trước Tiếp
Lúc này, cả người Lãnh Tâm Mi đang thoát lực, bởi vì không thể lại để lộ không gian của mình trước mặt người khác nên cô chỉ có thể ra sức vừa dùng dị năng, vừa cầm đạo không ngừng chém giết U xác sống. Cũng vì quá mức căng thẳng nên vào lúc cấp bách này, chiêu “Bạo Vũ Lê Hoa Châm” mà cô vẫn luôn mong muốn luyện thành đã cứu cô một mạng.

Cô chẳng kịp thở dốc đã chạy lên tầng bốn của tòa nhà khu dân cư, đóng cửa phòng lại, đồng thời chất đống đồ vật ở cửa, lúc này mới yên tâm ra ban công nhìn bầy xác sống đang rít gào dưới tầng.

Bởi vì con xác sống cao cấp lúc trước đã bị cô tiêu diệt, nhìn dưới tầng thấy bầy xác sống càng lúc càng tụ tập đông hơn thì cô chợt thấy rất đau khổ. Có lẽ trong số này có người mà bạn muốn tìm, có người mà bạn quen biết, hoặc là người yêu của bạn. Thế nhưng bây giờ họ không phải là con người nữa, mắt ai cũng đang nhìn mình hau háu, nhìn con người như miếng thịt ngon ở trước mắt.

Cô uể oải gác thanh đao ở bên cạnh, ban công kiểu cũ đều làm theo kiểu lộ thiên, cô thả hai chân qua chấn song của ban công. Lúc buồn chán còn duỗi cánh tay đầm đìa máu tươi ra, nhỏ từng giọt máu xuống dưới, chọc cho bầy xác sống phát điên.

Trước đó bị Kẻ Liếm Ăn hút một ít máu, bây giờ lại chảy nhiều máu như vậy, lại thêm thần kinh căng thẳng chợt được thư giãn nên cô bắt đầu buồn ngủ.

Ảnh chiều tà bao phủ lên người cô, mái tóc dài lòa xòa không còn được thắt bím buộc đuôi ngựa nữa mà rối tung phía sau lưng. Mái tóc đen nhánh dù dơ bẩn nhưng vẫn không mất đi ánh sáng bóng mượt của nó. Vầng sáng vàng khiến cả người cô như đắm chìm trong sự mơ hồ, hàng lông mi thật dài tạo thành những cái bóng nho nhỏ trên gương mặt cô, gò má tròn trịa trắng bệch, không có chút hồng hào.

Cô cứ thế rủ đầu xuống, hoàn toàn không biết máu tươi mình chảy ra đã khiến bầy xác sống dưới tòa nhà điên cuồng, đang chồng chất lên nhau muốn bò lên.

Mà cô gái nào đó vì quá mệt mỏi nên không có chút cảm giác nào.

“Tiểu Mi!” Lâm Tuấn thấy cảnh này thì sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập, anh ta cầm đao, trực tiếp xông tới. Một ngọn lửa rừng rực thiêu đốt về phía bấy xác sống kia, rất nhanh đã thiêu cháy một phần.

Sở Viêm Thiên hơi nhíu mày, nhìn cô nhóc với sắc mặt tái nhợt kia, không hiểu sao thấy hơi ủ dột. Hắn hơi nhíu mày: “Thiên La Địa Võng!” Những tia sấm sét phát ra tiếng xoẹt xoẹt tạo thành một lưới điện rồi lao thẳng tới bây xác sống đang tụ tập lại một chỗ kia, chỉ trong nháy mắt chúng đã biến thành tro bụi. Mấy con xác sống đi đơn độc cũng bị mấy người theo sau tiêu diệt sạch sẽ. Sau đó hẳn rảo bước đi về phía căn phòng kia.

Lãnh Tâm Mi vốn đang ngủ, vì tiếng động ầm ĩ quá mức nên tỉnh lại, nhìn thấy bóng người càng lúc càng tới gần, cô nhíu mày. Sao lại gặp họ rồi, nhìn bầy xác sống bị tiêu diệt hết bảy, tám phần, Lãnh Tâm Mi nhanh chóng xách đao lên, đá văng cái bàn đang chắn ở cửa, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Ai ngờ động tác của Sở Viêm Thiên lại nhanh như vậy, khi Lãnh Tâm Mi vừa ra cửa đã va thẳng vào hắn.

Cô quay đầu lại chuẩn bị chạy về hướng khác, nhưng phía sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh lẽo của Sở Viêm Thiên: “Lại muốn chạy à!”

Lãnh Tâm Mi lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Viêm Thiên, cô nở một nụ cười lóa mắt: “Anh Sở, đã lâu không gặp, anh bận việc của anh đi!”

Sở Viêm Thiên kiềm nén cơn giận trong lòng, hắn đi tới, xách cổ áo Lãnh Tâm Mi lên, căn bản không để ý tới lời cầu xin của cô mà xách luôn cô xuống tầng, tiện tay ném một cái, vất trước mặt Sở Ngũ: “Nhìn đi!”

Sở Ngũ nhìn bóng người bé nhỏ hạ xuống trước mặt mình, còn chưa kịp tiến lên đã bị một người xông tới chen ra. Lâm Tuấn đi tới, ôm lấy Lãnh Tâm Mi, kiềm chế tâm tình kích động nhưng cả người vẫn không kìm được mà run rẩy: “Tiểu Mi, em đi đâu thế, sao lúc anh về lại không tìm thấy em nữa?”

Lãnh Tâm Mi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt mang theo sự lo lắng của Lâm Tuấn, cô hơi lúng túng thoát khỏi cái ôm của anh ta, sau đó lùi về phía sau hai bước: “Khiến anh Lâm lo lắng rồi...” Nói xong cô rũ mí mắt xuống, không nhìn anh ta nữa.

Lâm Tuấn cười khổ, dịu dàng nhìn cô: “Không sao là tốt rồi.”

“Cảm ơn.” Cô bày tỏ sự cảm ơn bằng giọng điệu lạnh lùng và xa cách. Sở Viêm Thiên đứng phía sau chẳng lộ ra chút biểu cảm gì, thế nhưng lại nhìn một lượt hai người họ, thấy Lãnh Tâm Mi căn bản không có sự vui sướng khi gặp người thân thì thấy hơi tò mò.

“Tiểu Mi, về với anh đi.”

Lãnh Tâm Mi nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Người nhà của anh đâu?”

“Đều ở cả.”

“Anh là dị năng giả?”

“Ùm.”

“Họ thì sao?”

“Đều là người bình thường.” Lâm Tuấn thành thật nói, dọc đường phải che chở cho cả ba người bình thường khiến anh ta mệt mỏi và giờ có hơi uể oải, thế nhưng nghĩ tới Lãnh Tâm Mi thì lại thấy rất đáng giá.

Lãnh Tâm Mi lại cười gần một tiếng: “Thật không ngờ anh vẫn thánh mẫu như vậy. Lâm Hữu Sơn mà anh cũng không vất bỏ, đúng là hiếm thấy.”

Nghe Lãnh Tâm Mi nói vậy, Lâm Tuấn há miệng, một lát sau mới nói nhỏ: “Ông ấy là cha em.”

Im lặng, Lãnh Tâm Mi dùng sự im lặng của mình để kháng nghị lại danh xưng này. Nhất thời những người xung quanh cũng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, bấy giờ Sở Viêm Thiên mới quát lên: “Sở Ngũ, xem vết thương cho cô ấy.”

Sở Ngũ ngước mắt lên, gật đầu, cậu ta thấy Lãnh Tâm Mi đầy vết thương trên người thì nhíu mày: “Khá nghiêm trọng, mất máu quá nhiều.”

Sở Viêm Thiên nghe vậy thì nhíu mày: “Chữa khỏi cho cô ấy.”

“Không cần đâu!” Lãnh Tâm Mi rụt tay lại, cầm đạo của mình, sau đó đeo ba lô lên, trực tiếp xoay người đi về hướng khác.

Cô thấy ở một mình trái lại còn tốt hơn ở với nhiều người, vừa rồi những người mình cứu được không phải đã đẩy mạnh vào bấy xác sống ư. Ai có thể bảo đảm những người này sẽ không hại mình cơ chứ, cô không muốn mạo hiểm như vậy.

Thế nhưng Sở Viêm Thiên không vui, chỉ vài bước đã đuổi kịp cổ, xách cổ áo cô lên: “Tại sao?”

Tại sao mỗi lần thấy mình lại trốn, cứ như mình nợ cô vậy.

Lãnh Tâm Mi lười phải biện luận với hắn, một người đàn ông có lòng tự ái khổng lồ như vậy hẳn sẽ cho là cả thế giới đều phải nịnh bợ hắn, đều trông cậy vào hắn để sống tiếp. Đáng tiếc Lãnh Tâm Mi cô lại nghĩ, rời khỏi hắn mới có thể sống tốt hơn.

“Rời khỏi anh thì tôi mới sống thọ được, thế nên xin anh hãy bỏ tay ra!” Bây giờ Lãnh Tâm Mi không có tâm trạng giả vờ giả vịt nữa, cô chỉ muốn rời đi, rời khỏi...

Đáng tiếc thân thể của cô hình như không muốn để cô rời đi, khi nói xong câu này, cả người cô cứ thế rũ xuống, đao trong tay cũng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Sở Viêm Thiên thấy vậy thì sầm mặt xuống, vội vàng ôm cô vào lòng: “Lên xe, quay về!”

Hai chiếc xe lại một lần nữa nhanh chóng lao trên đường, mà ở trong xe, Sở Viêm Thiên ôm Lãnh Tâm Mi đã ngất, mặt hắn đen như đáy nồi. Rời khỏi anh thì tôi mới sống thọ được, câu này có ý gì, lẽ nào tôi sẽ giết cô sao?

Khi bọn họ chạy tới sơn trang Vân Hải thì Sở Nhất đã đứng nghiêm trước cổng, chờ họ trong lo lắng. Khi thấy cô nhóc Sở Viêm Thiên ôm trong lòng thì cậu ta chấn động không nói nên lời. Đừng nói những năm gần đây Sở Viêm Thiên không gần nữ sắc, chỉ với cái bệnh thích sạch sẽ của hắn chắc chắn sẽ không ôm ai vào lòng, huống hồ là một người đang bẩn thỉu.

Sở Viêm Thiên không nhìn Sở Nhật mà trực tiếp ôm người vào phòng ngủ của mình rồi to tiếng quát lên: “Sở Ngũ, chữa trị cho tôi!”

Sở Ngũ không nói gì nhưng lại nhanh chóng lách vào, dùng dị năng của mình truyền khắp cơ thể Lãnh Tâm Mi. Khi thấy vết thương sâu hoắm trên cánh tay cô dần khép lại, Sở Viêm Thiên mới cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên.

Thấy người không có vấn đề gì thì hắn bèn ra ngoài, lại nhìn thấy Lâm Tuấn vẫn đứng ra ở phòng khách tầng một như khúc gỗ. Sở Nhất, Sở Nhị, Sở Tam, lại thêm Sở Tứ và Sở Ngũ mới đi làm nhiệm vụ về đang làm ra dáng vẻ sẵn sàng đối đầu với quân địch.

“Anh Sở, xảy ra chuyện gì vậy, sao thấy nghiêm trọng thế. Lúc nãy em hỏi Sở Nhật thì anh ấy không nói gì. Không phải bảo đã cứu được một cô nhóc hay sao, có xinh xắn không?” Vừa thấy Sở Viêm Thiên, Sở Tứ đã nói liên mồm, chẳng cho người ta có cơ hội thở một hơi, khiến người ta đau cả đầu.

Sở Nhị vội vàng đi tới kéo cậu ta tới bên cạnh mình, bịt miệng cậu ta, không cho cậu ta nói nữa. Sở Viêm Thiên không nhìn Sở Tứ lấy một cái mà đi thẳng tới trước mặt Lâm Tuấn: “Anh ở đây làm gì?”

“Tiểu Mi em ấy sao rồi?” Lâm Tuấn nắm đao trong tay, gân xanh trên cánh tay anh ta đều nổi lên, tuy trên mặt không có gì thay đổi, nhưng chỉ cần là người tinh ý, nhìn một cái là biết anh ta đang rất lo

lång.

Sở Viêm Thiên nhìn anh ta: “Hai người có quan hệ gì?”

“Anh em!”

“Đừng lừa tôi, nói thật đi, nếu không, nơi đóng quân này không hoan nghênh các người.” Sở Viêm Thiên cười khẩy: “Tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không phản đối.”

Nghe vậy, tay cầm đao của Lâm Tuấn lại càng siết chặt, anh ta cố gắng kiềm chế tình cảm trong lòng rồi mới chậm rãi nói: “Cô ấy là con gái của cha dượng tôi.”

“Ồ, thế thì hai người không có quan hệ máu mủ?”

“Đúng.”

Sở Viêm Thiên ngồi vào ghế sô pha, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn người đàn ông đang cúi đầu này, hắn nở một nụ cười nhạt. Dường như hắn đã phát hiện ra điều gì đó chơi rất vui, bèn thong thả nói: “Anh về trước đi, ở chỗ của tôi không có đặc quyền gì hết, phải dựa vào sức lao động của mình để giành lấy cơ hội sinh tồn cho bản thân. Chờ cô ấy tỉnh lại, đương nhiên sẽ tới tìm các anh, chẳng qua...”

“Chuyện gì?”

“Có đồng ý đi theo anh hay không thì quyền lựa chọn là của cô ấy.” Sở Viêm Thiên nở nụ cười trêu tức.

Nghe vậy, trong mắt Lâm Tuấn như một mảnh tro tàn, anh ta biết cả đời này Lãnh Tâm Mi cũng không đi với mình, bởi vì anh ta đã cướp cha của cô.

Lâm Tuấn trầm mặc một lát rồi xách đao, đi thẳng ra khỏi đây, khi tới cửa, anh ta hơi dừng bước rồi mới chậm rãi nói: “Anh có thể chăm sóc tốt cho em ấy không?”

Sở Viêm Thiên nhướng mày, nhưng không nói gì.

Lâm Tuấn không nhận được câu trả lời, anh ta cười khổ một tiếng rồi rời đi, không quay đầu lại nữa.

Sở Tứ bị Sở Nhị bịt miệng, cậu ta chớp chớp mắt, nhìn bầu không khí trầm mặc trong phòng, đột nhiên kéo tay Sở Nhị đang bịt miệng mình ra, nói oang oang: “Anh Sở, anh thích con nhóc kia sao...”

Sở Nhật nhíu mày, Sở Nhị ngẩng đầu lên nhìn trời, Sở Tam và Sở Tứ đứng chung một chỗ, mừng thầm, mà Sở Ngũ vừa đi từ trong phòng ra thì sững sờ, sau đó đen mặt nhìn Sở Tứ một cái mới chậm rãi nói: “Anh Sở.”

“Ừm.” Sở Viêm Thiên trực tiếp bỏ ngoài tai tiếng hồ của Sở Tứ. Hắn không còn gì để nói với cái tên Sở Tứ này, nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết tên này đã chết bao nhiêu lần rồi. Ấy thế mà cậu ta chẳng có chút cảm giác nào, vẫn nói nhiều như trước.

“Thế nào rồi?”

“Phải nghỉ ngơi mấy ngày, mất máu quá nhiều, trên người còn có vết thương của Kẻ Kiểm Ăn, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi.” Sở Ngũ lạnh tanh nói như vậy, sau khi nói xong lập tức cúi đầu rồi trực tiếp rời đi.

“Chậc chậc, anh nhìn tên nhóc này đi, chẳng có chút biểu cảm nào cả, em cứ nghĩ từ sáng tới tối nó đang nghĩ gì đấy...” Sở Tứ lại chuyển đề tài về phía Sở Ngũ mặt như cục bằng.

Sở Viêm Thiên trừng mắt: “Sở Tứ, đi sắp xếp cho những người may mắn sống sót kia đi, nói cho họ biết phải làm thế nào mới được sống ở đây!”

Sở Nhật biết Sở Viêm Thiên đang giận nên lập tức ra hiệu bằng mắt cho Sở Tứ, đề cậu đi nhanh một chút.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
vancam113M ko thấm đc tính cách của nữ 9 nên drop. - sent 2023-08-08 22:40:43
minhhang97Hoàn. Truyện rất hay mng - sent 2023-03-06 12:36:38
minhhang97Duyệt thẻ giúp m vs ah - sent 2023-02-25 10:30:36
nanahuynhDuyệt giúp mình - sent 2023-01-26 22:03:39
0822182016May mà nam 9 k phải sở thiên viêm tam quan k đc cho lắm - sent 2022-11-13 16:49:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương