Tình Yêu Của Pháo Hôi full

Chương 8: Không tên

/175
Trước Tiếp
Đợi sau khi mọi người đi hết, khóe miệng Sở Viêm Thiên xuất hiện một nụ cười không dễ nhận ra.

Lãnh Tâm Mi nằm trên giường tuy đầu óc nặng nề, cả người mất hết sức lực nhưng thần trí lại chạy vào trong không gian. Vừa vào cô đã nhìn thấy Tiểu Bảo vội vàng chạy tới, kéo tay cô: “Chị ơi, chị sao rồi?”

Lãnh Tâm Mi uể oải ngồi dưới đất, xua tay với nhóc: “Không sao, chị sợ em lo lắng nên tới thăm em.”

Tiểu Bảo cọ cọ vào cô, cười nịnh nọt. Lãnh Tâm Mi nhìn gương mặt không khác gì gương mặt của Sở Viêm Thiên thì lại xoắn xuýt trong lòng: “Này, Tiểu Bảo... em có thể thay gương mặt không?”

“Chị ghét bỏ em ạ?” Nghe vậy, Tiểu Bảo lập tức xụ mặt, đôi mắt long lanh đỏ bừng lên. Lãnh Tâm Mi bỗng cảm thấy như Sở Viêm Thiên đang ở trước mặt nhìn mình vậy, chỉ trong nháy mắt đã choáng váng. Gương mặt như người chết kia lại làm ra vẻ mặt đó, vậy chỉ có một khả năng, đó là trời sập!

Nhưng bản thu nhỏ của Sở Viêm Thiên lại làm ra vẻ đáng yêu với mình, thật sự có hơi trái ngược.

“Không phải là không thích, chỉ là hơi rối rắm.”

“Nhưng mà... một khi đã biến hình rồi thì không có cách nào thay đổi được nữa...” Tiểu Bảo nói bằng giọng điệu đáng thương.

Cô đỡ trán: “Thôi vậy, coi như chị chưa nói gì.”

“Chị ơi, rất nhanh em có thể ra ngoài rồi!”

“Không phải em phải đợi tới khi chị lên cấp bốn sao?”

“Đúng ạ, nhưng em đã hấp thụ toàn bộ số tinh thạch trong không gian của chị rồi. Chị xem, bây giờ em đã có thể tự do chạy đi chạy lại rồi nè, chắc là hấp thụ thêm một ít tinh thạch nữa là được...” Tiểu Bảo thành thật nói, lại không phát hiện ra sắc mặt của Lãnh Tâm Mi càng lúc càng kém.

Số tinh thạch kia là số tiền nửa năm qua cô kiếm được mà, tiền đó!

Tiền tệ lưu thông thời tận thế là cái gì, chính là số tinh thạch này đó!

Thế mà nhóc con này lại dùng sạch!

Cô suýt nữa không thở nổi, một lúc lâu sau mới cười nặng nề, nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, chờ chị đánh xác sống xong lại đưa cho em nhé...”

“Dạ!” Nụ cười ngọt ngào, lực sát thương của bé trai đáng yêu vẫn khá mạnh mẽ.

Lãnh Tâm Mi chỉ thấy mình mà còn ở đây thì sẽ ngất mất, lúc sắp rời đi, cô cảm thấy trong phòng có người vào, chỉ nháy mắt cô đã đi ra ngoài.

Khi người kia vào phòng, Lãnh Tâm Mi chợt mở choàng mắt ra, trừng mắt nhìn người đi vào, nhíu mày: “Gì đấy!”

Sở Viêm Thiên thấy cô đã tỉnh, hàng lông mày hơi nhúc nhích rất khó nhận ra: “Tỉnh rồi à?” “Hả... A... Anh Sở...” Lúc này Lãnh Tâm Mi mới phát hiện nơi mình ngủ là một căn phòng mình hoàn toàn không quen, cách bố trí trong phòng đơn giản nhưng không hề đơn điệu, màu trắng đen xen kẽ, chính là điển hình cho phong cách của đàn ông.

Nếu ở hang ổ của người khác thì đương nhiên mình phải khiêm tốn một chút, cô vội vàng bò dậy, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy ý cười: “Gì nhỉ... anh Sở à, có phải tôi làm bẩn giường của anh rồi đúng không, nếu không thì tôi dùng đồ ăn để bồi thường cho anh nhé... anh thấy có được không?”

Sở Viêm Thiên cau có mặt mày, hắn rất ghét gương mặt nịnh nọt như vậy của cô nhóc này, giống như cô nhóc đang đeo một cái mặt nạ, vĩnh viễn không thấy rõ tướng mạo chân thực của cô vậy.

Lãnh Tâm Mi đang định lấy đồ ăn ra mới phát hiện không đúng: “Ba lô của tôi đâu?”

“Không phải em nói đến ga giường cho tôi à?”

“0, vậy thì được rồi!” Người nào đó đang đau buồn nhưng trong lòng không biết đã nguyền rủa bao nhiêu lần, đồ trong ba lô của tôi còn đáng giá gấp mười lần cái ga giường của anh đó, ai bảo anh là lão đại cơ chứ, người ta không dám phản bác lại.

Cô dè dặt hỏi: “Vậy đao của tôi đâu?” “Tịch thu rồi!” Người nào đó hùng hồn trả lời.

Lãnh Tâm Mi trầm mặc hồi lâu mới cắn răng nói: “Nếu anh Sở thích thì tặng cho anh vậy, thế thì tôi đi trước...”

Vừa tỉnh lại đã muốn đi rồi, Sở Viêm Thiên giơ tay ra tóm lấy cổ áo cô, trực tiếp xách lên.

“Anh Sở... anh Sở này... có thể cho tôi chút mặt mũi không?” Lãnh Tâm Mi bị xách lên mà thấy vô cùng buồn phiền, chính vì cái vóc dáng một mét sáu của cô đứng trước người đàn ông hơn mét tám này chẳng khác nào một đứa trẻ, chỉ một tay đã tóm được cô rồi, dáng vẻ không còn hình tượng như vậy thật sự quá... quá ư... quá ư là mất mặt...

Sở Viêm Thiên mặc kệ cô, ném thẳng cô vào phòng tắm, chẳng buồn chớp mắt lấy một cái rồi cứng nhắc nói: “Quá bẩn!”

“...” Lãnh Tâm Mi bị đả kích ngoan ngoãn đi vào, mỗi bước đi còn cẩn thận nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa, cô xoắn xuýt hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Anh Sở này, anh có thể đi ra ngoài không?”

Hắn liếc mắt nhìn, trực tiếp đóng cửa lại.

Lúc này Lãnh Tâm Mi mới thở phào một hơi, mở vòi hoa sen để nước mát phun ra, đúng là sảng khoái. Cô vừa tắm vừa nghĩ phải chăng mình nên lắp một cái ở trong không gian, như vậy sẽ tắm rửa thuận tiện hơn.

Chỉ là cô không ngờ Sở Viêm Thiên vẫn còn nước để tắm rửa, quá xa xỉ. Chẳng qua đợt tai họa tiếp theo chắc sẽ không thể dùng nước được nữa.

Trong lúc cô suy nghĩ lung tung, cánh cửa kêu lên kèn kẹt rồi mở ra.

Lãnh Tâm Mi giật mình, hoảng hốt nấp vào góc nhìn ra ngoài, giọng nói run rẩy, hỏi: “Ai... ai đó...”

“Còn chưa tắm xong à, nước rất đắt đó, định trả bao nhiêu tiền đây?” Giọng nói của Sở Viêm Thiên truyền từ bên ngoài vào, mà Lãnh Tâm Mi ở trong phòng tắm lại đen mặt, không có gì để nói.

“Quần áo đặt ở đây, dưới nhà nấu cơm rồi.”

“Nấu cơm rồi?” Nghe câu này, chỉ trong nháy mắt Lãnh Tâm Mi đã tràn ngập sức sống, sau khi thấy bóng người bên ngoài đã rời đi, cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi xông ra ngoài.

Mà người đàn ông nào đó đứng ngoài cửa nở nụ cười gian manh nhìn cô: “Nỡ đi ra rồi à?”

Lãnh Tâm Mi đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt mình, hắn mặc áo sơ mi đen, hai cái cúc áo trên cùng chưa cài để lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Dưới thân mặc một chiếc quần jeans cũ đơn giản, chân đi một đôi giày vận động, nhìn chẳng có chút lực sát thương nào, trái lại trông khá giống anh trai nhà bên, đây là nếu bỏ qua ánh mắt lạnh lùng kia của hắn.

Sở Viêm Thiên nhìn dáng vẻ đề phòng của cô thì hơi khó chịu.

Từ ngay lần đầu gặp mình cô nhóc này đã bắt đầu trốn tránh rồi, phiền lòng lắm đấy có biết không. Lãnh Tâm Mi tắm rửa sạch sẽ nên da dẻ rất trắng trẻo, mái tóc đen ướt nhẹp dính sau gáy, đôi mắt to tròn đang không ngừng đánh giá xung quanh. Gương mặt tròn trịa nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết cùng hai lúm đồng tiền nhỏ.

Dáng người thuộc cỡ trung bình, ăn mặc quần áo đơn giản mà mình đưa nên trông như học sinh cấp ba.

Hắn hơi nhíu mày: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Đã thành niên rồi!” Lãnh Tâm Mi càng thấy Sở Viêm Thiên kỳ quái hơn, cô lùi về phía sau hai bước, nghiêng đầu: “Anh Sở này... gì nhỉ... không phải là đã nấu cơm rồi ạ?”

Sở Viêm Thiên xoa trán mình, hắn chuẩn bị đưa tay ra xách cổ áo cô lên thì lại bị cô tránh ra: “Anh Sở à... đừng mà... cho chút mặt mũi đi...”

“O?” Sở Viêm Thiên đột nhiên thấy hứng thú, hắn giơ tay tóm lấy tay cô, nhẹ nhàng vòng qua eo cô rồi bế lên: “Thế này thì sao, cho mặt mũi chưa?”

Lãnh Tâm Mi khóc không ra nước mắt, cái khỉ gì vậy, anh bế công chúa làm gì chứ, tôi và anh không quen thân đầu.

Phiên bản nhỏ bé của cô đã khóc ròng ở trong lòng, làm thế nào cũng không thoát được việc bị hắn bể. Sau đó, Lãnh Tâm Mi khổ sở phát hiện, trong phòng khách có một đám người đang há hốc mồm nhìn mình như đón người ngoài hành tinh vậy.

Sở Viêm Thiên bể Lãnh Tâm Mi, nhìn gương mặt ấm ức kia thì hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng rất vui, khi tới phòng khách, hai tay thả ra, cả người Lãnh Tâm Mi đã bị quăng vào trong ghế sô pha, ngã như chó cắm mặt vào bùn.

Khi cố định nói hai câu thì mùi cơm nước đã phả vào mặt, cô vội vàng ngồi dậy, chớp mắt nhìn cơm trên bàn trà trước mặt, tuy không phải hạt cơm nào cũng bóng bay tròn trịa nhưng cũng thơm nức mũi. Lại còn thịt trên mấy đĩa đồ ăn nữa kìa!

Lãnh Tâm Mi kích động bò dậy, không chớp mắt nhìn Sở Viêm Thiên, ánh mắt kia như đang hỏi mình có thể ăn không, có được ăn không?

Sở Viêm Thiên bị ánh mắt như cún con này làm chói mù mắt, bất đắc dĩ gật đầu.

Lãnh Tâm Mi lập tức nhào tới, bưng một bát cơm lên, liều mạng ăn.

Đừng trách cô quá mất mặt, dù đồ ăn trong không gian đã chất đầy hai siêu thị lớn nhưng oán niệm ngày ngày ăn không đủ no của đời trước đã khiến cô có chấp nhất đặc biệt với đồ ăn. Cô không để ý tới những người kia mà đã lập tức tiêu diệt hết phân nửa số cơm nước trên bàn trà.

Sau khi ăn xong, cô mới cười thoải mái: “Ăn ngon thật.”

Mọi người: “...”

Sở Viêm Thiên lại khá bình tĩnh, hắn ngồi lên ghế sô pha, cầm đũa bắt đầu thong thả ăn. Mà Sở Nhất bên cạnh lại vô trán mình: “Em lại bảo người bên hậu cần xào thêm hai món nữa...”

“Có thịt không vậy?” Lãnh Tâm Mi chớp chớp đôi mắt to nhìn cậu ta.

Sở Nhật thật sự không chịu nổi ánh mắt long lanh đó, cậu ta ngây ngốc gật đầu, sau đó ngơ ngác đi lệnh cho người nướng thịt rồi mang lên.

Sở Tam đứng cạnh cười hà hà, mà Sở Tứ vừa định nói gì đã bị Sở Nhị bên cạnh nhét đầy thức ăn vào miệng: “Ăn cơm đi!”

Sở Lục lại khá hoạt bát, thấy Lãnh Tâm Mi vẫn nhìn chằm chằm số cơm nước còn lại thì bưng bát cơm trong tay, giơ sang trái, giơ sang phải trước mặt cô, chỉ thấy ánh mắt của cô gái nào đó cũng di chuyển sang trái và phải, khi quay lại thì ánh mắt kia cũng dõi theo...

“Phụt...” Sở Lục nở nụ cười: “Sao cô tham ăn vậy.”

“Hừ... Nếu anh không được ăn no sáu năm trời, anh cứ thử mà xem!” Lãnh Tâm Mi nhìn Sở Lục như nhìn kẻ ngu ngốc, lại còn nói sâu xa: “Tên nhóc này, đừng có không biết điểm tốt của đồ ăn.”

Sở Viêm Thiên đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Mi: “Sao, trước đó cô không có cơm ăn à?”

Lãnh Tâm Mi vẫn nhìn chằm chằm số thức ăn kia, còn đang buồn phiền vì sao cái bụng của mình không biết phần đầu gì cả, không ăn được hết. Nhìn họ ai nấy đều ăn uống vui vẻ, cô hận không thể cướp thức ăn, tiếp tục ăn, thế nên trực tiếp bỏ qua lời Sở Viêm Thiên nói.

“Cái kia... là cái gì...” Cô chỉ vào một đĩa thức ăn nhìn vẻ ngoài cũng không tệ lắm ở cách đó không xa: “Thịt gì vậy?”

“Thịt thỏ.” Sở Lục trả lời.

Hình như Lãnh Tâm Mi nghĩ ngợi điều gì đó, sau đó hỏi: “Làm thế nào vậy?”

Cô đột ngột đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Định đi đâu!” Sở Viêm Thiên đột nhiên lạnh giọng, hỏi.

Lãnh Tâm Mi cũng không quay đầu lại mà nói luôn: “Tôi đi bắt thỏ, buổi tối ăn tiếp!”

Mọi người: “...”

Vẫn là Sở Viêm Thiên phản ứng nhanh, giơ tay tóm cổ áo cô lại: “Đây là thành phố, lấy đâu ra thỏ cho em bắt! Em đàng hoàng ở lại đây cho tôi, đừng tưởng tôi không biết em định làm gì!”

Đúng rồi, bắt thỏ, chỉ bằng lý do này mà muốn chạy trốn à, nghĩ tôi dễ bị lừa lắm hả!

Lãnh Tâm Mi đau buồn bực nghĩ, sao cái cớ này của mình cũng bị vạch trần chứ, sao mình lại khổ sở bị hắn bắt lại như vậy chứ. Cô sưng mặt lên, phẫn hận nhìn Sở Viêm Thiên, ánh mắt u oán kia... Ai ngờ người nào đó chẳng hề nhận ra, vẫn bình tĩnh nhai món thịt thỏ ở cái đĩa trong cùng nhất kia!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
vancam113M ko thấm đc tính cách của nữ 9 nên drop. - sent 2023-08-08 22:40:43
minhhang97Hoàn. Truyện rất hay mng - sent 2023-03-06 12:36:38
minhhang97Duyệt thẻ giúp m vs ah - sent 2023-02-25 10:30:36
nanahuynhDuyệt giúp mình - sent 2023-01-26 22:03:39
0822182016May mà nam 9 k phải sở thiên viêm tam quan k đc cho lắm - sent 2022-11-13 16:49:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương