Tình Yêu Của Pháo Hôi full

Chương 9: Không tên

/175
Trước Tiếp
Mấy cậu vệ sĩ thật sự không nhìn nổi bầu không khí quái dị này, họ nhanh chóng và đồ ăn vào miệng, sau đó Sở Tứ xoa bàn tay to của mình, nói: “Anh Sở này, bây giờ người ở bên ngoài càng lúc IV1càng nhiều, còn có vài đội đánh thuê nữa, em sợ...”

Sở Viêm Thiên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Những đội nhỏ kia vẫn để họ tự lập đội ngũ đi, nhưng những người vào chỗ đóng quân của tôi thì nhất định phải nộp 30% đồ ăn. Đúng rồi, xem ra những người ở chỗ chúng ta cũng phải phân chia một chút...”

Sở Viêm Thiên nhíu mày: “Người có lực công kích mạnh sẽ ở trong đội chiến đấu của tôi, Sở Nhị, Sở Tam. Sở Ngũ là người thuộc hệ chữa trị, sẽ dẫn theo người biết chữa trị đi lập đội trị liệu. Mặt khác, Sở Tứ và Sở Lục sẽ dẫn dắt đội hậu cần, những chuyện này thì Sở Nhất sẽ thống nhất để phân phối. Còn có, nếu có cơ hội có thể tìm một số dị năng giả từ bên ngoài tới, nhưng nhớ kỹ nhất định không để người ta lách được sơ hở!”

“Vâng!” Mấy người dồn dập trả lời, Lãnh Tâm Mi ở bên cạnh nhướng mày, sau khi họ nói chính sự xong mới yếu ớt nói: “Vậy thì... anh Sở này... tôi thấy tôi cũng không có việc gì... tôi cũng không muốn gia nhập cái... của các anh...”

Cô còn chưa nói hết, Sở Viêm Thiên đã quăng một ánh mắt sắc như dao tới. Lãnh Tâm Mi sờ mũi mình, không dám nhiều lời.

“Được rồi, về chuẩn bị đi, phía nam thành phố S có một kho lương thực, sau ba ngày dẫn toàn bộ dị năng giả đi thu thập vật tư.”

“Vâng!”

Nghe câu thu thập vật tư, cô gái nào đó đang uể oải nấp trong góc lập tức tỉnh táo lại: “Tôi cũng đi, tôi cũng đi! Anh Sở à, anh trả đao lại cho tôi có được không, tôi cũng có thể giúp đỡ mà!”

Sở Viêm Thiên chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.

“Đừng mà, các anh đừng đi chứ... này... này...” Lãnh Tâm Mi nhìn mấy người kia bàn bạc kỹ lưỡng rồi lần lượt rời đi, mà trước khi Sở Lục đi còn nháy mắt với cô một cái, khiến cô suýt nữa tức mà ngất.

Toàn bộ căn biệt thự chỉ còn lại Sở Viêm Thiên và Lãnh Tâm Mi, chỉ trong chớp mắt, bầu không khí đã ngưng đọng lại.

Ngoài cửa, sáu anh em họ Sở đưa mắt nhìn nhau, nhận ra sự khó có thể tin nổi từ trong mắt đối phương. Sở Lục còn khoác vai Sở Tứ, cười ha hả, nói: “Thế nào, ánh mắt của lão đại vẫn không tồi nhỉ.”

“Như thế cũng nhỏ quá đi, vậy mà lão đại cũng xuống tay cho được...” Sở Tứ không hề nghiêm túc: “Chậc chậc, một đóa hoa tươi... không đúng, vẫn còn là nụ hoa mà!”

Sở Nhật nhíu mày, mặt sa sầm lại nhìn hai người đang nói chuyện vớ vẩn: “Các cậu nói nhảm ít thôi, sao, không phải là thấy gần đây anh Sở bận quá nên không có thời gian xử phạt các cậu đúng không?”

Sở Tứ nghe tới đây thì nhún vai, bày tỏ sự vô tội của mình.

Sở Tam đứng cạnh, chọc Sở Ngũ: “Nhóc, cậu thấy sao?”

“Thấy gì?”

“Nhóc con kia và lão đại liệu có kết quả không... Tiên đoán xem nào...”

Sở Ngũ lườm trắng mắt, cảm thấy mình nói chuyện với Sở Tam chính là hạ thấp trí thông minh của bản thân. Cậu ta không thèm để ý, quay về nơi ở của mình. Sở Tam đứng sau nhìn bóng lưng của Sở Ngũ, chậm rãi nói: “Chậc chậc, vẫn làm kiểu như vậy.”

Sở Nhất nhìn mấy người anh em chẳng đàng hoàng của mình thì cạn lời, quay sang Sở Nhị: “Chuyện tìm vật tư của ba ngày sau phải bàn bạc kỹ một chút. Bên phía nam thành phố vẫn chưa tới bao giờ, lượng xác sống tuyệt đối không hề ít...”

“Ùm...”

“Nếu không thì...” Sở Nhật muốn nói lại thôi, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, đầu đã đau muốn chết. Lại nhìn những người may mắn còn sống sót ít ỏi trong khu biệt thự này, ai nấy đều đặt hy vọng sống sót lên người anh Sở, đúng thật là...

Nghe thấy đề tài nghiêm túc thì mấy người vốn đang cười cợt cũng nghiêm túc hẳn lên, bởi vì không ai biết liệu có thể đón ánh mặt trời ngày mai hay không.

Trong phòng, Lãnh Tâm Mi dè dặt ngồi đối diện với Sở Viêm Thiên, thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu lên, lén lút liếc nhìn người đối diện một chút, lại phát hiện người ta đang bình chân như vại nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không hề để ý tới mình, điều này khiến cô rất phiền muộn.

Thấy hắn không thèm để ý, cô bèn len lén đứng lên, định di chuyển gần phía cửa. Thế nhưng không ngờ phía sau chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Nếu em muốn lén trốn đi thì tôi thấy em đừng nên nghĩ như vậy nữa thì hơn.”

“Tại sao!” Lãnh Tâm Mi cuối cùng không nhịn nổi, cô bước nhanh tới trước mặt Sở Viêm Thiên, đôi mắt bừng bừng lửa giận: “Tôi cần phải biết tại sao!”

Sở Viêm Thiên mở mắt, nhìn chằm chằm cô nhóc đang giận tới đỏ bừng cả mặt, đôi mắt sâu thẳm của hắn chẳng có chút gợn sóng nào, một lát sau mới buông ra một câu khiến Lãnh Tâm Mi suýt nữa giận phát ngất: “Bởi vì tôi không cho phép.”

Lãnh Tâm Mi hít một hơi thật sâu, phiền muộn dằn lửa giận xuống, sau đó mới chậm rãi phun ra một câu: “Tôi đi ra ngoài một chút.”

“Ừm, chỉ cần không rời khỏi nơi này là được.” Hắn lại nhắm mắt, không để ý nữa. Hành động này khiến Lãnh Tâm Mi nheo mắt thầm mắng vài câu.

Lúc ra cửa, cô tàn ác sập cửa đề biểu thị sự bất mãn của mình, thế nhưng lại không biết người đàn ông phía sau kia, sau khi cô rời đi chợt mở mắt ra, trong đôi mắt đen lóe lên một tâm tình khó có thể phát hiện, hắn nhếch miệng cười nhạt rồi lại đứng lên, thong thả đi ra ngoài như đi tản bộ.

Khu biệt thự Vân Hải vào trước khi tận thể chính là nơi tụ tập của đám người giàu. Sau tận thế, Sở Viêm Thiên đã tạo thành khu cách ly kiêm trạm giúp đỡ thu nhận những người may mắn sống sót. Sở Viêm Thiên làm chủ nhân của nơi này, hắn có đội hành động của mình, mà những đội đánh thuế tới sau chỉ cần nộp một ít lương thực là có thể đến ở tạm.

Người bình thường thì phải tìm việc làm ở trong này để kiểm điểm đổi khẩu phần ăn, đương nhiên hắn cũng không ngại họ tham gia vào đội đánh thuê, dùng chính đôi tay của mình để tranh thủ một phần quyền lợi sinh tồn.

Lâm Tuấn phải bôn ba một đợt, lúc này đã nộp một ít tinh thạch, dẫn theo em gái và cha mẹ của mình tới khu ở tạm thuê một phòng. Nơi này còn có một nhà khác đã ở nên giá rẻ hơn một chút, nếu muôn rẻ hơn nữa thì sẽ ở lều vải.

Vấn đề là, trước tận thế cả nhà đã sống thoải mái quen rồi, nếu để họ ở lều vải sẽ ồn ào chết.

Lâm Tuấn về nhà thì thấy mẹ mình - Tổ Nguyệt Nga đi từ trong phòng ra, mặt mũi tối sầm, u oán nói: “A Tuấn à, sao chúng ta phải ở chung với nhóm người này, lẽ nào con không thể để chúng ta ở nhà riêng sao, thật sự bắn chết đi được!”

Lúc này Lâm Mỹ cũng đi ra, thấy anh trai mình im lặng không nói gì thì lườm một cái: “Thôi đi ạ, anh trai vẫn như thế không phải cha mẹ không biết, có thể ở phòng thế này đã tốt lắm rồi, còn hy vọng có tiền đồ lớn thể nào nữa ạ. Nếu như con có dị năng thì nhất định để mẹ được ở nơi thoải mái.”

“Vẫn là con gái có tiền đồ!” Nói xong, bà ta lại lườm Lâm Tuấn một cái.

Lâm Mỹ đi giày cao gót, tuy có hơi cũ nhưng trông cô ta vẫn nổi bật hơn những người khác. Lâm Hữu Sơn luôn ở trong nhà bếp, lúc này ông ta mới đi ra, cầm hai phần cơm trưa, đặt vào tay hai người phụ nữ.

“Đây là cái gì vậy, sao chẳng có mấy hạt cơm thế!” Nói xong, bà ta giật lấy bát cơm trong tay Lâm Hữu Sơn, lườm ông ta một cái: “Hừ, còn không phải là ăn của con trai tôi à, ông nhớ cho kỹ lấy, là con trai tôi nuôi ông!”

Tô Nguyệt Nga đã quên rồi, trước lúc tận thế, vì có được địa vị vợ của Lâm Hữu Sơn mà bà ta đã phải giở rất nhiều thủ đoạn mới giành được, lúc đó tiêu tốn bao nhiêu tiền của ông ta, mà bây giờ lại vênh váo, đắc ý như vậy.

Gương mặt tức giận của Lâm Hữu Sơn trắng bệch, nhưng ông ta vẫn dằn lòng xuống, im lặng ăn cơm.

Lâm Tuấn nhìn người một nhà, cúi đầu không nói gì. Anh ta nhìn bát cơm chỉ có một chút cơm thì cũng lo lắng. Bây giờ xác sống càng lúc càng lợi hại, mà mình mới tới đầu cấp hai, nếu tiếp tục như vậy còn có thể bảo vệ họ tới bao giờ.

“Mẹ, sau này chắc chúng ta phải ăn lương thực phụ thôi, chỉ còn dư lại số kia.” Lâm Tuấn chỉ vào hai cái túi ở góc phòng, nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, Tô Nguyệt Nga ném bát cơm xuống, khóc lóc hô lên: “Vậy sao con còn không đi tìm lương thực mà còn ở nhà làm gì! Lẽ nào định bỏ đói mẹ và em gái con à, con là cái đồ không có lương tâm...”

Anh ta nhíu mày, đưa bát tới trước mặt bà ta: “Hai người ăn đi.”

Bà ta không hề khách sáo, giật lấy, ăn xì xụp, vừa ăn vừa hô: “Lâm Hữu Sơn, ông còn không chia phần kia cho A Mỹ ăn à, không ra ngoài kiếm lương thực mà sao không biết ý vậy!”

Lâm Hữu Sơn tái mặt, run rẩy nhìn Lâm Tuấn, lại nhìn Tô Nguyệt Nga đang vênh váo đắc ý, ông ta nổi giận lôi đình, nhưng vì có thể ăn cơm nên ông ta vẫn nhịn.

Lâm Tuấn không đành lòng: “Chú à, cháu tìm thấy Tiểu Mi rồi.”

“Thế sao, con bé thế nào rồi, có phải dị năng giả không? Nó ở đâu, cháu nói cho nó chủ đang ở đây không?” Lâm Hữu Sơn nghe thấy câu này, mắt đột nhiên lóe sáng, nhìn Lâm Tuấn, hai bàn tay nắm chặt lấy cánh tay anh ta: “Con bé có thể sống được, không phải dị năng giả thì cũng có chỗ dựa, nó ở đâu, chú đi tìm nó!”

“Chú, chuyện này...” Dáng vẻ kia của Lãnh Tâm Mi là không muốn nhận anh ta, mình nói như vậy chẳng phải sẽ làm Tiểu Mi khó xử hay sao?

“Xí, chỉ con bé kia mà có thể nhận chú à? Trước đây nó nhìn thấy chú đã phì mũi trừng mắt rồi, bây giờ...” Lâm Mỹ ở bên cạnh chế nhạo.

“Đúng rồi, Lâm Tuấn, đừng nói với em là anh chuẩn bị ở lại đây mà không ra ngoài kiếm ăn đấy, hai ngày nay em ăn không đủ no rồi...” Lâm Mỹ căn bản không để ý tới sắc mặt của Lâm Hữu Sơn mà nói với Lâm Tuấn.

“Muốn ăn cơm mà mình không biết tự đi kiểm à, ăn của người khác mà vẫn thấy như chuyện đương nhiên như vậy, da mặt dày thật đấy.” Ngoài cửa truyền tới tiếng cười chế nhạo khiến những người trong phòng không vui, Tô Nguyệt Nga lập tức phản kích, nói: “Ai ở ngoài nói lung tung đấy!”

Lâm Tuấn đột nhiên kích động, kéo cửa ra thì thấy Lãnh Tâm Mi đứng bên ngoài, cô cười như không cười mà nhìn mình, anh ta hơi lúng túng: “Em... sao em lại tới đây...”

“Không tệ nhỉ, còn có thể ở trong phòng thế này...” Lãnh Tâm Mi đánh giá bên trong, giống như biệt thự của Sở Viêm Thiên, có thể vào đây ở thì xem ra đã tốn không ít tinh hạch.

“Rất có tiền đó.” Cô nhìn Lâm Tuấn với ý tứ sâu xa, lại nhíu mày nhìn mấy người đang cãi nhau vì đồ ăn ở trong phòng.

Lâm Hữu Sơn nhìn thấy Lãnh Tâm Mi thì lập tức chạy tới, bắt lấy cánh tay của cô, hỏi: “Tiểu Mi, Tiểu Mi, con là dị năng giả đúng không? Con có thể bảo vệ cha đúng không?”

Lãnh Tâm Mi vẫn mỉm cười như trước: “Sao cha biết con là dị năng giả?”

“Quần áo của con vẫn mới như vậy, con nhìn xem, sắc mặt của con cũng tốt như thế mà... Nếu con không phải là dị năng giả, vậy có phải con đi theo dị năng giả không. Không sao, không sao, cha sẽ làm chủ cho con, chỉ cần không bị chết đói, cha không ngại việc con...”

Lãnh Tâm Mi ghét bỏ hất tay ông ta ra: “Sao, cha muốn con làm thú cưng cho người khác, sau đó cung phụng cha ăn uống à?”

“Tiểu Mi, cha ở đây phải chịu biết bao ấm ức... Nếu không được thì con xem Lâm Tuấn đi, nó cũng là dị năng giả, nếu không con gả cho nó đi? Nó đã thích con rất nhiều năm rồi, thế nào?” Lâm Hữu Sơn càng nói càng sốt sắng, thậm chí còn không nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tuấn đã trắng bệch, mà nụ cười của Lãnh Tâm Mi lại dần nhạt xuống.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
vancam113M ko thấm đc tính cách của nữ 9 nên drop. - sent 2023-08-08 22:40:43
minhhang97Hoàn. Truyện rất hay mng - sent 2023-03-06 12:36:38
minhhang97Duyệt thẻ giúp m vs ah - sent 2023-02-25 10:30:36
nanahuynhDuyệt giúp mình - sent 2023-01-26 22:03:39
0822182016May mà nam 9 k phải sở thiên viêm tam quan k đc cho lắm - sent 2022-11-13 16:49:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương