Trùng Sinh Làm Giàu Ở Cổ Đại full

Chương 10: Không tên

/302
Trước Tiếp
Từ khi bị cha ruột và đại tẩu của mình bán cho người ta làm thiếp, lại bị chủ mẫu nhà chồng đánh mắng bắt nạt, chuyển tay đuổi ra khỏi nhà chồng vào lầu xanh bẩn thỉu này.

Sau khi quen với muôn hình muôn vẻ loại người có bề ngoài nhân nghĩa đạo đức nhưng sau lưng lại là kẻ bẩn thỉu xấu xa, trái tim Thu Dung đã lạnh lùng, cứng rắn từ lâu.

Lúc này thấy Vương Quý vẫn không định rời đi, thầm cười lạnh, cũng không để ý mình còn chưa mặc quần áo, cứ thể xông thẳng ra ngoài phòng hô to một trận.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng của Thu Dung bị người ta phá ra, bốn năm người đàn ông vạm vỡ bước vào.

Nhận được ánh mắt của Thu Dung, họ hoàn toàn không để ý Vương Quý kêu la mắng mỏ, kéo ra Vương Quý vẫn trần truồng trước mặt bao nhiêu tân khách và các cô nương trong lầu Thưởng Xuân, lập tức ném ra khỏi cửa.

Đêm ấy, Vương Quý đã trần truồng đi ra khỏi nơi son phấn, trên đường trở về thôn, chỉ biết lấy trộm một bộ quần áo mà hộ nông dân phơi nắng bên ngoài mới miễn cưỡng che thân.

Với tính tình chết tiệt như Vương Quý làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng lại e ngại côn đồ của lầu Thưởng Xuân nên không dám gây chuyện, chỉ có thể trút hết giận dữ lên người Tần Tam Nha còn hoàn toàn không biết gì cả.

Đêm đó, Vương Quý nổi giận vừa chửi bởi Thu Dung vừa đấm đá Tần Tam Nha, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói ra chuyện gặp Tần Tứ Nha, đã ngủ với nàng ta một lần ở lầu Thưởng Xuân.

Dứt lời, gã còn chưa hả giận, hung tợn mắng mấy câu như “Hai tỷ muội các ngươi để tiện như nhau”, “Tất cả đều là hạng bỉ ổi, bẩn thỉu”.

Vương Quý vốn dĩ chỉ muốn đánh một trận hết giận, lại thấy Tần Tam Nha nằm trên mặt đất mặt đầy máu, sắc mặt tái nhợt giống như lệ quỷ hung hăng nhìn gã.

Tần Tam Nha xưa nay luôn ngoan ngoãn, đánh không chống đối, mắng không cãi lại, ánh mắt oán hận thê lương như vậy vẫn là lần đầu tiên Vương Quý nhìn thấy, gã run lên, muốn bỏ đi.

Nhưng sau đó lại cảm thấy mình bị chọc giận bên ngoài, sao về đến nhà mình còn phải nể vợ chứ, nhất thời cơn giận xông lên não, không quan tâm gì nữa lập tức cầm cây chổi trong nhà quất vào bụng Tần Tam Nha.

Trong lúc nhất thời, màu máu đỏ tươi bên chân Tần Tam Nha lan tràn ra, nhuộm đỏ hai mắt ông bà Vương gia vừa mới chạy tới.

Chuyện đêm đó ở Vương gia ồn ào huyên náo, ai cũng nói là vợ mới của nhà Vương Quý điên rồi, bởi vì mang thai hai tháng lại bị Vương Quý say rượu đánh sẩy thai, không chịu nổi kích thích mới bị điên.

Nương của Vương Quý lại càng bị tên tiểu tử bất hiếu này làm cho tức giận đến mức bị liệt, rốt cuộc không dậy nổi giường, nhà Vương Quý xem như hoàn toàn bị hủy hoại.

Cũng có lưu manh vốn tin tức linh thông cười đùa, nói rằng mình nghe thấy Vương Quý say rượu đi khắp nơi ồn ào nói đã ngủ hai tỷ muội xinh đẹp của Tần gia ở thôn Lý Gia bên cạnh.

Nói là Tứ nha đầu Tần gia vào lầu Thưởng Xuân trong trần, ngủ một đêm mất mười lượng bạc.

Cuối cùng còn miêu tả sinh động làn da của Tử Nha Tần gia mềm mại bao nhiêu, mới cậu đi hồn của Vương Quý.

Nói đến chỗ sung sướng là mắt ai nấy đều tỏa sáng như thể tận mắt nhìn thấy vậy.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, hơn nữa thôn Lý Gia và thôn Vương Gia vốn đã gần nhau, chỉ hai ngày sau, cả thôn Lý Gia đều biết Tam nha đầu Tần gia bị nhà chồng đánh sẩy thai, điên rồi.

Tứ Nha đầu Tần gia bị bán vào lầu xanh làm nghề buôn bán da thịt.

Những chuyện về tam tỷ và tứ tỷ của mình, Tần Ngũ Nha chỉ gián tiếp nghe thấy từ miệng Lâm thị hoặc bảy cô tám dì trong thôn sau khi xuyên không tới mấy tháng, phần lớn đều tâm sao thất bản, có thật có giả, nhưng nghe đông góp tây cũng biết đại khái.

Những chuyện này cũng đã trôi qua rất lâu, ngại mặt mũi của Tần lão hán nên trong thôn rất ít người nhắc tới, nhưng bởi vì Tần Ngũ Nha bị ép phải đập đầu vào tường nên có một lần người trong thôn đã nhắc đến ba con gái của Tần gia.

Nếu như Tần Ngũ Nha đâm đầu vào tường bỏ mình khiến Tần Tiểu Ngũ bây giờ cảm thấy nàng ta yếu đuối nhát gan không dám phản kháng mới dễ dàng coi nhẹ tính mạng mình, thì chuyện của tam tỷ và tứ tỷ Tần gia mới hoàn toàn khiến Tần Tiểu Ngũ chán ghét Vương thị vô cùng, đối với Tần lão hán cũng lạnh lòng.

Tần Ngũ Nha đập đầu là xong hết mọi chuyện, nhưng mình phải làm sao bây giờ? Cứ để Vương thị và Tần lão hán bán nàng đi ư? Biến thành Tần Tam Nha hoặc là Tần Tứ Nha thứ hai?

Dựa lưng vào cánh cửa, đầu óc Tần Ngũ Nha rối loạn thành một đống, mình phải làm thế nào, phải như thế nào mới tốt. Vương thì chỉ muốn bán mình đi, cho dù mình nghĩ cách phá hỏng, nhưng chỉ cần mình chưa xuất giá thì chuyện này sẽ liên tiếp xuất hiện.

Ai cũng đều nói quan thanh liêm khó quyết việc nhà, Tần lão hán là người duy nhất làm chủ Tần gia, chỉ cần ông ta nhận lời Vương thị thì dù mình chạy đến chỗ lý chính cũng không ai có thể làm chủ cho mình.

Tần Ngũ Nha không phải không nghĩ tới chuyện lén lút chạy ra ngoài, rời khỏi Tần gia, rời khỏi thôn Lý Gia không bao giờ trở về. Nhưng chờ đến khi nàng hiểu rõ quy củ của triều đại này thì cũng phải mất một năm.

Thứ nhất, mình không có tiền, còn chưa có năng lực, một cô bé một mình chạy ra ngoài, khó tránh khỏi bị bắt làm nổ. Thứ hai, triều đại này rất coi trọng hệ thống hộ tịch, hệ thống hộ tịch này có phần giống với sổ hộ khẩu ở kiếp trước.

Người bình thường miễn là không chia nhà thì hộ tịch của con cái đều được đặt dưới tên cha mẹ, không có hộ tịch riêng. Nếu là con trai lập gia đình sinh con, chỉ cần cho đồng ý chia nhà thì có thể tìm lý chính để tách ra một mình, sau đó mở lại một hộ tịch khác.

Nếu là con gái, chỉ khi lấy chồng mới có thể dời ra khỏi hộ tịch của cha mình, vào hộ tịch của nhà chồng. Phụ nữ độc thân bình thường thì không có hộ tịch.

Mặc dù các triều đại cũng có nữ hộ, nhưng mấy năm nay chú ý ở nhà theo cha, cha chết theo huynh, xuất giá theo chồng. Vì vậy, trừ khi trước khi lập gia đình, cha mẹ và huynh đệ chết, cả gia đình già trẻ đều chết. Hoặc là sau khi lập gia đình, người chồng và cha mẹ chồng đều chết, từ đó không còn nơi nương tựa mới đi nha môn xin lập nữ hộ, nếu không thì tuyệt đối không thể làm được.

Hộ tịch của thời đại này quả thực có thể so sánh với chứng minh thư của kiếp trước, nếu không có hộ tịch trong tay, đừng nói là không mua được đất, mua được nhà, không tìm được việc làm, mà ngay cả làm việc lặt vặt cũng không ai dám thuê, thậm chí khi lên thị trấn lớn hơn một chút, ngay cả cửa thành cũng không vào được.

Tất nhiên, những người không có hộ khẩu còn có một đường ra khác nữa, đó là tự bán mình, tìm đại một bọn buôn người bán mình làm nô, thế là có thể có bằng chứng về thân phận nô lệ rồi.

Tần Ngũ Nha vừa không muốn làm trâu làm ngựa thay người ta, cả đời không xoay người được, lại không thể một nhát dao giết sạch cả Tần gia. Bây giờ không lập nữ hộ thì đương nhiên của thôn Lý Gia cũng không ra được, chẳng lẽ chuyện này khó giải quyết đến vậy à?

Tần Ngũ Nha đang nghĩ, chỉ thấy động tĩnh bên ngoài dần dần nhỏ đi, có lẽ Vương thị và Tần lão hán đã bàn bạc xong, đều trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Đêm nay Lâm thị và vợ chồng Tần Đại Sơn đều không từ thị trấn trở về. Trong nhà có vẻ yên tĩnh lạ thường.

Tần Ngũ Nha ngồi ở đầu giường suy nghĩ hơn nửa đêm, cuối cùng vẫn cắn răng đứng dậy lấy ra một miếng vải, lấy mấy bộ quần áo của mình rồi lẻn vào phòng bếp lấy mấy cái bánh bột ngô còn thừa của bữa trưa, lại tìm một cái túi vải nhỏ, bỏ vào một ít củ cải và ngô tươi mới thu hoạch, cầm dây thừng buộc vào người mình rồi lén lút ra cửa, thừa dịp bóng đêm đi về phía núi Tây.

Lúc đi, Tần Ngũ Nha đã tính toán xong canh giờ, không cần lo lắng bị Tần lão hán và Vương thị phát hiện. Hơn nữa, chờ mình đi tới núi Tây, đợi thêm một lát thì sắc trời có lẽ sẽ sáng lên rất nhiều, lúc ấy lên núi tự nhiên không sợ bị rừng núi hoang dã làm cho lạc đường, cũng không sợ trên đường bị thôn dân dậy sớm ngăn cản hỏi đông hỏi tây.

Nếu mình không thể lập nữ hộ, lại không muốn làm nô thì chỉ có một lựa chọn là lên núi làm người rừng thôi.

Dù sao nàng cũng không muốn lấy chồng, đừng nói mấy nhà mà Vương thị giới thiệu không thể tin được, cho dù là người thật sự bình thường, Tần Ngũ Nha cũng không chấp nhận được cảnh không biết gì đã gả làm vợ người ta. Bây giờ nàng còn chưa có tố chất tâm lý cao đến vậy.

Thật ra Tần Ngũ Nha biết mình không sợ Vương thị, cũng không sợ Tần lão hán. Tuy rằng kiếp trước mình chẳng làm nên trò trống gì, là cô gái ngốc nghếch nghèo hèn văn nghệ chính tông, nhưng tính tình lại bướng bỉnh, quật cường như trâu bò, là một “nữ hán tử” không hơn không kém, nếu thật sự ép nàng thì nàng đúng là chuyện gì cũng làm ra được.

Vua cũng thua thằng liều, nếu hôm nay Vương thị dám ép nàng xuất giá, ngày mai nàng lập tức dám thiêu rụi mấy gian phòng rách nát của Tần gia. Nếu Tần lão hán dám trói nàng để ép buộc thì nàng cũng dám lập tức cầm dao đâm ông ta.

Ai không cho nàng được dễ chịu, nàng sẽ không cho kẻ đó được thư thái, cho dù chết cũng phải kéo thêm hai người chôn cùng, dù sao cũng phải khiến Tần gia náo loạn, gà bay chó nhảy không thể yên bình.

Nhưng mà náo loạn nhất thời, có thể náo loạn cả đời sao? Tuy rằng mình bây giờ chỉ mới mười lăm, nhưng ở thời đại này cũng không nhỏ, cứ dùng dằng ở Tần gia thì có thể dùng dằng đến khi nào?

Người ta nói dựa vào núi thì ăn núi, dựa vào biển thì ăn biển, núi Tây của thôn Lý Gia tuy nhỏ, nhưng chứa đầy kho báu, chỉ cần mình có tay có chân có đầu óc, còn có thể bị chết đói hay sao? Thay vì ăn bữa hôm bỏ bữa mai ở Tần gia vốn nghèo khổ còn phải chịu uất ức, không bằng dứt khoát dọn ra ngoài một mình, còn yên tĩnh hơn.

Mặc dù đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, thà cứ làm người rừng trên núi vài năm, chờ ngày nào mình tìm được một người đàn ông đáng tin cậy rồi tính cũng không muộn. Tần Ngũ Nha nghĩ, khóe miệng bất giác hiện ra một nụ cười đáng khinh, ngay cả tâm tình uất ức mấy hôm nay cũng vơi đi rất nhiều.

Mặc dù bọc đồ trên lưng không nặng, nhưng trọng lượng của ngô và củ cải ngang hông lại không nhẹ, càng đi vào bên trong, con đường núi càng không bằng phẳng, lại đang giữa mùa hè, dù mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhưng cũng không mát mẻ mấy. Nàng đi bộ trong rừng hơn nửa canh giờ mới đến nơi hái lý chua đen ban ngày.

Tần Ngũ Nha đã đến nơi này một vài lần, biết có một rừng dã hương gần bụi lý chua đen. Bởi vì thôn Lý Gia không có thợ săn, hơn nữa trong núi Tây đã có vài người chết nên nơi đây vô cùng khác thường.

Vì vậy, thôn dân Lý Gia chủ yếu khá kiêng dè, lúc lấy củi và hái trái cây thì hay đi xa hơn một chút đến núi Thanh Sơn hoặc gần chân núi Tây, chứ tuyệt đối không dám đi về phía ngọn núi Tây.

Cũng vì thế mà rừng dã hương ở đây phát triển rất tốt, không biết đã được bao nhiêu năm tuổi rồi, cây nào cũng cao to, cành lá sum suê, rậm rạp gần như có thể che khuất ánh nắng mặt trời, mùa hè ngồi ở đây rất dễ chịu.

Bây giờ đúng là ngày hè nắng gắt, một mình ăn ngủ trong núi sẽ không sợ lạnh. Dù có sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm, nhưng vào ban đêm chỉ cần mặc thêm một vài bộ quần áo là được, không có động vật hoang dã lớn gì trên núi Tây, chỉ sợ kiến, rắn và chuột. Bây giờ rừng dã hương này đã lớn, mùi của cây dã hương có thể xua đuổi mấy thứ gây phiền nhiễu đó.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thitự nhiên vô rừng ở. dân tình tò mò đi theo phát hiện ra ngay à - sent 2023-11-17 21:33:04
lylan2023Xem cách nam 9 mấy lâgn đầu gặp chê chẻ Chê thằng nam 9 này nha. K thèm đọc nữa - sent 2023-09-17 23:42:38
khanhmaiTác giả viết dong dài quá lang mang k vô nd chính đi xa quá xa đọc bực mình - sent 2023-07-08 22:37:35
trungthu19831981Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-06 13:19:10
Đỗ Thị Phương MaiCho mình hỏi là truyện này có na9 k ạ. Và n9 có lấy ck k ạ - sent 2023-04-29 22:51:05
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương