Trùng Sinh Làm Giàu Ở Cổ Đại full

Chương 11: Không tên

/302
Trước Tiếp
Tần Ngũ Nha đặt túi trên người xuống rồi gỡ sợi dây thừng dài ở lưng quần ra, quấn vào ba cây dã hương gần đó, tạo thành hình tứ giác. Sợi dây bị lỏng, nàng còn buộc tận ba, bốn lần, kéo mấy cái để bảo đảm chắc chắn không bị tuột mới yên tâm.

Đương nhiên đây tuyệt đối không phải là giường của nàng, tuy nàng rất muốn vậy nhưng nàng không hề có kỹ thuật và can đảm ngủ dây thừng như Tiểu Long Nữ.

Tần Ngũ Nha rút một tấm giấy vải dầu lớn coi như sạch sẽ và chưa bị cắt trong bọc ra. Trước khi đi, nàng đã buộc bốn góc và trên đỉnh tấm giấy vải dầu lại thành viên tròn nên bây giờ làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Sau đó, nàng lại đem phần dây thừng còn lại buộc vào nút kéo trên đỉnh tấm giấy vải dầu rồi quấn hết vào eo, Tần Ngũ Nha cởi giày rơm ra, chỉ hai, ba bước đã trèo lên được cây dã hương già, móc giấy vải dầu lên một chục cây khá to mà nàng đã ưng ý từ trước.

Thật ra ở kiếp trước, Tần Ngũ Nha đã thích rong chơi từ nhỏ, con trai chơi trò gì thì nàng chơi trò ấy. Tuy nhìn nàng như một em gái mỏng manh, yếu ớt, thật ra những trò như trèo cây, bắn chim, ra sông bắt cá đều biết cả.

Điểm chết người nhất chính là ngày thường, khiêng ván giường, sửa tủ lạnh, máy tính hay bồn cầu gì đó cũng là sở trường của nàng, thật sự là một nữ hán tử sắt thép, bởi vậy Tần Tiểu Ngũ bị cha mẹ ghét bỏ không ít lần.

Ngay cả cuối cùng, khi ngoài ý muốn bị xuyên không cũng là do đen đủi, nàng giúp một ông cụ vác bao tải đi qua đường, kết quả vừa hay gặp phải cướp ngân hàng. Cướp bóc thì thôi không nói, nhưng chẳng biết chúng lấy ở đâu ra một khẩu súng lục không chuyên, trực tiếp bắn Tần Tiểu Ngũ ra đi luôn. Khoảnh khắc trước khi Tần Tiểu Ngũ bị trúng đạn, trong đầu nàng chỉ có một phản ứng: trong bao tải này của tôi đều là khoai lang cả, không có tiền đâu!

Tuy làm một nữ hán tử rất khổ rồi, nhưng cũng vì những kỹ năng không tính là kỹ năng này của kiếp trước mà hôm nay vừa hay phát huy tác dụng. Chạc cây mà Ngũ Nha chọn không chỉ rất cứng cáp mà vừa hay nằm chính giữa bốn cây dã hương đã được buộc dây, rất thích hợp để buộc làm nóc, cành lá trên chạc cây rất sum suê, móc dây thừng ở đây căn bản không sợ rơi.

Nhảy xuống cây, Ngũ Nha kéo giấy vải dầu ra bốn cây dã hương, giấy vải dầu mở ra thành hình chóp, mặc dù hơi méo mó nhưng cũng ra hình ra dáng.

Bây giờ là mùa hè, tuy nàng không sợ lạnh nhưng lại mưa nhiều, với cái thân thể nhỏ bé này, nhỡ bị ướt một hai trận mà không có tiền tìm thầy thuốc thì chỉ có thể chờ chết.

Tần Ngũ Nha ngồi xuống, tựa lưng vào cây dã hương rồi hái nho dại ném vào miệng, vừa nhai ngọt miệng vừa nghĩ, chờ lát nữa dọn dẹp lại nơi này rồi đi cắt ít lá cỏ lau, phơi khô sau đó phủ lên giấy vải dầu, cũng coi như là một nóc nhà giản dị.

Tiếc là Tần Ngũ Nha chỉ lấy được một miếng giấy vải dầu trong Tần gia, không phải nàng không muốn lấy nhiều mà thật sự là Tần gia ngay cả giấy vải dầu rẻ nhất này cũng chẳng có mấy tấm, lấy nhiều thì sợ Tần lão hán nghi ngờ, không để yên cho mình.

Bây giờ cái nhà nhỏ của nàng tuy đã có nóc nhưng không có tường bao quanh. Tuy cũng có thể nói là có điều hòa tổng, bốn phía đều thông gió, 360° không góc chết có gió tự nhiên, vừa tiết kiệm năng lượng vừa bảo vệ môi trường, thoải mái vô cùng.

Tần Ngũ Nha tự giễu, cười khổ nhưng cũng không dám nghỉ ngơi, đặt hết lương thực và bọc đồ trên người vào trong căn nhà nhỏ” của mình. Nàng xách liềm cắt cỏ cho lợn thường mang theo mình rồi đi về phía bụi cỏ lau, phải dọn dẹp “căn nhà nhỏ” cho thật thỏa đáng trước khi trời tối mới được.

Cỏ lau có tên khoa học là Ngũ Diệp Mang, là loài thực vật họ lúa quần sinh ngoài tự nhiên, dù là bây giờ hay đời sau thì loài này đều mọc loạn khắp núi đồi, vàng óng cả một vùng, phóng tầm mắt ra xa có thể thấy nó nằm rải rác khắp nơi. Lá cỏ lau rất giống lá cây sậy. Chỉ là cỏ lau mỏng, dài và nhỏ hơn, khi cắt phải vô cùng cẩn thận, vì cạnh của nó có chứa silica để làm kính nên nếu cắt vào da thịt thì sẽ đau vô cùng.

Chẳng qua vào mùa hè, cỏ lau ít nước nên sau khi cắt, chỉ cần phơi dưới nắng nửa ngày là khô rồi, tới lúc đó dùng để đắp lên nóc nhà là không thể tốt hơn được nữa. Tuy không sánh bằng rơm rạ, thế nhưng thắng ở chỗ số lượng nhiều, dễ tìm, lại còn không mất tiền. Nhưng thứ này không thể đem ra để trải giường chiếu, trừ phi bạn muốn cả người đầy vết thương sau khi ngủ một giấc.

Tần Ngũ Nha hài lòng bó đống cỏ lau đã cắt xong thành một đon, tuy nàng đã vô cùng cẩn thận nhưng trên tay vẫn đầy vết cắt nhỏ, hơi đau. Nhưng bây giờ Tần Ngũ Nha không để ý được nhiều đến vậy, với tình hình của mình hiện tại, nếu không phải gãy tay gãy chân thì hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn.

Đặt đại đon cỏ lau đã xử lý xong sang một bên, Tần Ngũ Nha thả liềm xuống, đi tới đống đất bên cạnh, động đất này có rất nhiều lá màu xanh nhạt, lá có dạng hình tim, nhọn ở phần đuôi, trong đám lá là những quả màu xanh và vàng nhạt. Tần Ngũ Nha mừng rỡ hái một quả, đặt dưới mũi ngửi một cái, mùi thơm mát xộc lên.

Nàng phát hiện khóm củ từ dại này khi đi cắt cỏ lau, lúc đó nàng chỉ thấy có vẻ giống nên đã tiện tay đánh dấu mà không hy vọng gì lắm. Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là củ từ dại.

Mùa hoa của củ từ là tháng sáu đến tháng bảy, mùa ra củ là tháng bảy tới tháng mười, lịch âm bây giờ là tháng sáu, kiếp trước, món điểm tâm ngọt mà Tần Ngũ Nha thích nhất chính là việt quất củ từ.

Chung củ từ lên, cắt thành từng miếng hoặc từng khối nhỏ rồi đổ sốt việt quất lên, ăn vô cùng ngon và ngọt. Mà giá trị dinh dưỡng của củ từ cũng rất cao, có thể ích khí, dưỡng huyết, giảm hư nhược, dưỡng da, dù là mùa nào cũng thích hợp để ăn, vô cùng bổ dưỡng.

Chỉ tiếc là bây giờ chưa đào củ từ được, chỉ có thể chờ đầu đông, cành lá bên trên khô héo mới đào củ từ bên dưới lên ăn được. Tuy Tận Ngũ Nha rất thèm nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn thôi.

Cũng may quả của cây củ từ cũng là thứ tốt, trong quả có nhiều axit amin, protein, không chỉ mùi thanh mát mà còn có thể làm thuốc: quả của cây củ từ có thể kiện tỳ vị, bổ phế thận, cũng có thể điều trị các vấn đề như tiêu chảy, ho khan.

Dù sao hết mùa cũng không có tác dụng, không bằng mình cứ hái trước đi, Ngũ Nha nghĩ, nếu nơi này có một bụi thì có lẽ trên núi Tây này vẫn còn rất nhiều, không bằng hái nhiều một chút rồi sau đó lên hiệu thuốc trên thị trấn hỏi xem sao.

Không biết họ có thu mua quả củ từ không, bây giờ mình nghèo rớt mùng tơi, nếu hái xong đổi được vài đồng tiền thì không thể tốt hơn được nữa, mà nếu không bán được thì giữ lại nướng ăn, cũng không phí.

Tần Ngũ Nha nghĩ cũng không thể lãng phí thời gian nữa, đống cỏ lau dưới đất và trên lưng là để cho “căn nhà nhỏ” của mình, mình mang quá ít đồ, chờ rải nóc nhà xong vẫn phải xuống núi một chuyến, đi tìm giỏ đeo lưng hoặc giỏ tre nhỏ gì đó để tiện hái quả củ từ.

Vừa rồi khi cắt cỏ lau, Tần Ngũ Nha đã suy nghĩ cẩn thận, mình liều mạng chạy lên núi thế này cũng không phải là cách hay. Không thể làm người rừng cả đời được, chung quy vẫn phải sinh sống và kiếm tiền, ví dụ như quả củ từ vừa nhìn thấy cũng phải tìm đường lên thị trấn bán lấy tiền.

Rồi ví dụ như các dụng cụ nấu ăn, kéo, dao, sọt gì đó, mình cũng phải có tiền mua cho đủ. Cứ như vậy, thường xuyên xuống núi cũng khó.

Chỉ cần xuống núi là sẽ bị người trong thôn phát hiện, cũng sẽ bị Tần lão hán và Vương thị biết. Tới lúc đó lại để cho mình cái tội ruồng bỏ cha mẹ, một

mình trốn khỏi nhà. Chỉ là rõ ràng mình có lý cũng thành không có lý, thiên tử triều Đại Lịch trong luật pháp, tội bất hiếu là tội lớn, nếu bị gán lên tội này thì chỉ sợ mình không chịu nổi.

Nàng trèo lên cây, phủ cỏ lau trên nóc nhà, lại tìm vài cành cây đè lên trên, tuy công năng còn cần kiểm tra nhưng cũng may nhìn có vẻ rất ra gì và này nọ. Nàng để quần áo, bánh bột ngô, bắp ngô vào một túi vải thô, để vào trong căn nhà nhỏ”.

Nàng nghĩ một lát lại thấy không yên tâm, dù lần này có đàm phán với Tần lão hán được hay không thì nơi này cũng là chỗ bảo đảm cuối cùng của mình. Cũng không thể để chim chóc tới phá được, nghĩ vậy, Ngũ Nha bèn tìm lá khô, cỏ khô bọc kín túi lại thì mới yên tâm xuống núi.

Ngũ Nha lên núi sớm, tuy bận rộn gần nửa ngày nhưng bây giờ vẫn chưa tới giờ ăn trưa trong thôn. Nàng vừa ra khỏi núi Tây thì thấy mấy người phụ nữ trong thôn, một người trong số đó nhìn thấy Ngũ Nha thì tiến lên trước chào hỏi: “Ngũ Nha, lại lên núi cắt cỏ cho lợn à?”

Đối phương là vợ của Thuyên Tử, lúc Trương thị ngất ở ruộng vào ngày hôm qua, bà ta đã chạy tới giúp. Ngũ Nha có ấn tượng với bà ta, là một người nói chuyện tuy rất dịu dàng nhưng lại có chủ kiến, thế là nàng bèn chào hỏi: “Chào thẩm, ta lên núi tìm táo chua ăn thôi, hôm qua ta đã cắt đầy cỏ cho lợn rồi.”

Nói xong, Ngũ Nha lấy ra một quả táo chua xanh xanh đỏ đỏ trong túi áo, đưa đến trước mặt vợ Thuyên Tử, chỉ thấy vợ Thuyên Tử lắc đầu, nói: “Cây táo chua dưới chân núi Tây vừa chua vừa chát, chỉ có các tiểu cô nương thích ăn thôi, ta không ăn được.” Nói xong bà ta nhíu mày, như bị chua phải vậy.

Thấy vợ Thuyên Tử không cần, Ngũ Nha cũng không ngại mà nhanh chóng nhét quả táo chua vào trong túi. Đúng là cây táo chua này không ngon, chẳng qua nàng xuống núi rồi tiện tay tìm hai ba quả để làm cớ, vừa hay dùng.

“Ngũ Nha à, vợ Đại Sơn thế nào rồi? Hôm qua đáng sợ thật.” Nghĩ tới hôm qua mặt Trương thị trắng bệch, vợ Thuyên Tử suy nghĩ rồi hỏi.

“Nhị tẩu mang thai, thầy thuốc nói thai vị không ổn định, khí huyết không đủ, đại khái là do ăn uống không tốt, lại bị mệt nên mới thành ra như vậy.”

“Ấy, vợ Đại Sơn mang thai à? Đây là chuyện tốt đấy!” Vợ Thuyên Tử chúc mừng, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Ta nghe nói phụ nữ mang thai phải cẩn thận trong ba tháng đầu, không dưỡng được thân thể cẩn thận thì thôi, thế mà còn bắt vợ Đại Sơn đi làm ruộng nữa, Tần gia này càng ngày càng chẳng ra sao. Trước đó bảo ba chị em gái Ngũ Nha xuống ruộng đã chẳng ra gì rồi, bây giờ còn bảo con dâu đang mang thai xuống ruộng nữa, không làm việc thì lòng ông ta không thoải mái mà.”

Vợ Thuyên Tử vốn không thích tác phong của Tần lão hán, khẩu khí lúc nói chuyện không tự chủ nặng một chút, nhưng nói xong mới nghĩ ra mình đang nói thẳng trước mặt con gái người ta, trên mặt lại lộ ra ý hơi ngại ngùng, giải thích với Tần Ngũ Nha: “Ngũ Nha à, cháu đừng hiểu nhầm, không phải ta nói cha cháu không tốt, cháu biết ta cũng không có ý này mà...”

Ý của thẩm chính là thế, thật ra ý của ta cũng vậy. Tần lão hán và Vương thị giống nhau, không gây ra chuyện thì họ sẽ không thoải mái. Ngũ Nha nghĩ trong lòng như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Không sao không sao, thầm có ý tốt, ta biết mà.”

“Thế vợ Đại Sơn bây giờ sao rồi? Nếu về thì ta đi với cháu tới thăm nàng ta nhé?”

“Thẩm à, bây giờ nhị tẩu của cháu còn ở y quán trên thị trấn chưa về đâu. Hôm qua nương cháu cầm bạc lên thị trấn để ở cùng nhị tẩu với nhị ca rồi. Thầy thuốc nói phải ở y quán một ngày, uống thuốc giữ thai, không có vấn đề gì mới về được.”

“Vậy thì phải chăm cho kỹ mới được, y quán trong thị trấn tuy hơi đắt một chút nhưng đương nhiên y thuật cũng tốt, ở y quán có thầy thuốc xem thì nhất định sẽ không sao đâu.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thitự nhiên vô rừng ở. dân tình tò mò đi theo phát hiện ra ngay à - sent 2023-11-17 21:33:04
lylan2023Xem cách nam 9 mấy lâgn đầu gặp chê chẻ Chê thằng nam 9 này nha. K thèm đọc nữa - sent 2023-09-17 23:42:38
khanhmaiTác giả viết dong dài quá lang mang k vô nd chính đi xa quá xa đọc bực mình - sent 2023-07-08 22:37:35
trungthu19831981Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-06 13:19:10
Đỗ Thị Phương MaiCho mình hỏi là truyện này có na9 k ạ. Và n9 có lấy ck k ạ - sent 2023-04-29 22:51:05
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương