Trùng Sinh Làm Giàu Ở Cổ Đại full

Chương 13: Không tên

/302
Trước Tiếp
Ngũ Nha đứng ở thượng du, vị trí này tốt hơn vị trí của lũ trẻ con, nhưng họ ở người đồng thế mạnh, không chú ý tới sự tồn tại của Ngũ Nha. Ngũ Nha

cũng không thèm để ý mà cúi người, thò hai tay xuống suối, quơ trái quơ phải một lát, một tay đã ôm được bụng một con cá lóc nhỏ.

Bụng cá lóc màu vàng trắng, không giống với toàn thân. Bụng con cá này có vảy nhỏ nhưng không bị trơn tay, lại thêm trên tay Ngũ Nha có nhựa cây nên vừa bắt một cái đã trúng ngay. Nàng ném con cá lên bãi đá, rồi lại dồn hết sức lực để bắt tiếp. Chỉ một lát sau, bãi đá bên cạnh Ngũ Nha đã có hơn chục con cá lóc nhỏ nhảy tanh tách.

Lũ trẻ con ở hạ du thấy mấy người hợp lực với nhau mãi mới bắt được một con, đứa trẻ cầm đầu đương nhiên đã phát hiện Tần Ngũ Nha đang bắt được nhiều, thở hổn hển dẫn theo các tiểu đệ đến nói lý với Ngũ Nha.

“Ngươi từ đầu tới, sao lại tới thôn Liễu Gia bọn ta bắt cá hả? Cá lóc trong suối này chỉ có bọn ta mới được bắt, ngươi có biết không!?” Trong giọng nói non nớt rõ ràng không có chút sức lực nào nhưng lời đe dọa vẫn đầu ra đấy, chọc cho Ngũ Nha thầm cười trong lòng nhưng không hề để lộ ra mặt.

Trái lại, ở ngay trước mặt họ, nàng lại mỗi tay bắt một con cá, tốc độ này, kỹ thuật này chọc cho lũ nhỏ phải tròn xoe mắt, há hốc miệng.

Khóe miệng Ngũ Nha nở nụ cười gian manh, nàng ném hai con cá trên tay vào giỏ cá của đứa trẻ cầm đầu rồi nói: “Ta tặng hai con cá này cho ngươi, cá trên bãi đá cũng cho các ngươi cả, ta chỉ muốn hỏi thăm các ngươi về một người mà thôi. Số cá này đều là của các ngươi, số lượng nhiều thế này, các ngươi cũng phải tốn hai, ba ngày mới bắt được đấy.”

“Thật sao? Thật sự đều cho bọn ta à?” Đứa nhỏ cầm đầu vô cùng vui vẻ. Con cá này tuy nhỏ nhưng cũng có thể đỡ thèm, một nồi nấu hai con đã ngon lành lắm rồi, trên bãi đá ít cũng phải có mười con. Nếu đều cho mình hết thì chẳng phải có thể ăn hai, ba ngày hay sao.

“Lừa người làm gì? Ngươi cũng thấy đó, ta bắt cá rất dễ, muốn bắt bao nhiêu là có thể bắt được bấy nhiêu. Các ngươi chỉ cần nói rõ về người mà ta muốn hỏi thăm thì ta cho các ngươi hết số cá này đấy.”

“Vậy... vậy thì được rồi. Ngươi nói đi, ngươi muốn hỏi thăm về ai, chỉ cần là người trong thôn Liễu Gia thì bọn ta đều biết cả.” Đứa trẻ cầm đầu nói, mấy đứa nhỏ bên cạnh cũng nhao nhao đồng ý: “Đúng, người trong thôn Liễu Gia thì bọn ta đều biết.”

“Ta muốn hỏi thăm về Liễu Thanh Sơn, con trai nhà Liễu Đại Kim, các ngươi nói xem Liễu Thanh Sơn là người thế nào? Làm cái gì, có bị bệnh gì hay không?”

“Liễu Thanh Sơn? Liễu Đại Ngốc!” Đứa nhỏ cầm đầu giật mình thốt ra lời, sau đó giơ tay bịt miệng mình, lắc đầu nói với Ngũ Nha: “Ta không thể nói về chuyện của Liễu Thanh Sơn được, nếu bị nhà Liễu Đại Kim biết thì sẽ không chịu nổi đầu, người hỏi người khác đi.”

“Ta không muốn biết chuyện của người khác, chỉ hỏi thăm về chuyện của Liễu Thanh Sơn thôi, vậy người nói tại sao không thể nói về chuyện của Liễu Thanh Sơn xem nào? Nói ra thì nhà Liễu Đại Kim sẽ làm gì?” Ngũ Nha tò mò hỏi.

“Nhà Liễu Đại Kim kia xấu xa lắm, mấy hôm trước gõ cửa từng nhà bọn ta, nhét bánh bột ngô cho bọn ta, bọn ta không cần mà vẫn cứ dúi vào tay, còn nói không được nói về chuyện của Liễu Thanh Sơn. Nếu họ phát hiện ai nói ra thì họ sẽ nói cho nhà Liễu Tam què, không cho bọn ta thuê ruộng nữa. Thế nên bọn ta không thể nói.” Đứa trẻ nói chuyện là một đứa trẻ khác, nó vừa nói xong đã có mấy người phụ họa theo.

“Đúng thế, nhà Liễu Đại Kim cũng đưa bánh bột ngô cho nhà bọn ta.”

“Nhà bọn ta cũng được cho, không thể nói được. Ngươi đổi người khác đi.”

“Hay là các ngươi cứ nói cho ta biết, dù sao nơi này chỉ có mấy người chúng ta thôi, có ai biết đâu. Nhà Liễu Đại Kim cũng không biết các ngươi nói, nói xong là ta sẽ đi ngay, các ngươi cũng mang cá đi. Việc này trời biết đất biết, các ngươi và ta biết. Người khác không biết, các ngươi yên tâm đi!”

Ngũ Nha ngẫm nghĩ một lát rồi mê hoặc: “Chỗ này có khoảng hơn chục con cá đó, mang về nấu canh cá, ninh xong canh cá trắng trắng, thơm nức, ăn ngon lắm, còn có thể xuyên que qua, nướng ăn, giòn vàng, thơm không chịu được.”

Nói xong, mấy đứa trẻ bất giác chảy nước miếng, có mấy đứa muốn mở miệng, lại có mấy đứa do dự, nhìn nhau nhưng vẫn không ai dám nói.

“Các ngươi không nói thì ta thả hết số cá này xuống suối đấy.” Dứt lời, Ngũ Nha giả vờ muốn tới bãi đá để thả cá. Lũ nhóc thèm ăn này, không tàn nhẫn một chút thì không được.

“Đừng... đừng... đừng... Ngươi đừng vứt hết thế, bọn ta nói, bọn ta nói mà.” Một đứa trẻ mập mạp lau nước miệng, không nhịn được trước, nó quay đầu nhìn sang đứa trẻ cầm đầu: “Đại Thuận ca, chúng ta cứ nói đi, dù sao người khác cũng không biết.”

Có một người mở đầu thì lại có thêm mấy người nữa cũng khuyên: “Đúng đó, đúng đó, Đại Thuận ca, ta muốn ăn cá, chúng ta nói đi.”

Đứa nhỏ cầm đầu kia vốn đã động lòng, giờ thấy các tiểu đệ của mình đều đồng ý thì không do dự nữa, nói: “Vậy ngươi lại bắt cho bọn ta năm con cá đi, ta sẽ nói cho người biết chuyện của Liễu Thanh Sơn.”

“Được, các ngươi cứ nói đi rồi ta bắt cho các ngươi năm con.” Nói rồi Ngũ Nha lại lấy một nắm táo chua trong túi ra, dụ dỗ: “Đây, các ngươi nói rồi thì số táo chua này cũng là của các ngươi.”

“Vậy bọn ta nói.” Phần lớn lũ trẻ con trong thôn ít được ăn vặt, hiếm khi nhìn thấy táo chua, mắt bọn trẻ đều lóe lên ánh sáng gian tà, vội vã bán đứng Liễu Thanh Sơn ngay.

Chờ lũ trẻ con cầm hai mươi con cá lóc, vui vẻ rời đi thì Ngũ Nha mới ngâm hai tay của mình xuống suối, mãi tới khi nhựa cây bong ra hết mới đứng dậy, đi ra khỏi thôn Liễu Gia, hướng về phía thôn Lý Gia.

Hay lắm Vương thị, lần này người tìm cho ta một nhà bình thường thì ta thật sự không có cách gì với người. Không ngờ ngươi lại tìm cho ta Liễu Thanh Sơn kỳ quái thế này thì đừng trách ta không khách sáo. Ngũ Nha nghĩ vậy, trên miệng lóe lên một nụ cười không sâu xa, bước chân cũng bất giác nhanh hơn rất nhiều.

Bây giờ đã qua buổi trưa từ lâu, người trong thôn cũng đã sớm ăn trưa xong rồi về phòng ngủ. Dù có chuyện nhà nông cần làm thì cũng hoãn lại mấy canh giờ, đợi mặt trời dịu hơn một chút mới xuống ruộng, thế nên lúc này thôn Lý Gia vô cùng yên tĩnh, trừ nhà của Tần gia.

Lúc này Tần gia đang náo loạn cả lên, Vương thị đứng trong sân, vỗ bắp đùi chỉ cây dâu, mắng cây hòe, Tần lão hán tối tăm mặt mũi, hút thuốc lá, cũng không nói một lời nào.

Mà hai vợ chồng Đại Sơn và Trương thị mới từ thị trấn trở về đang phiền muộn ngồi trong nhà chính, Đại Sơn vội vàng bừng trà, đưa nước cho vợ của mình, mà Trương thị thì dựa lưng nằm lên ghế xếp, một tay đỡ bụng, một tay cầm bánh vừng trắng mới mua cho vào miệng.

Thỉnh thoảng, nàng ta lại nhìn về phía Vương thị đang kêu trời trách đất ở trong sân, bên miệng Trường thị lóe lên nụ cười giễu cợt, dáng vẻ không hề để tâm tới chuyện không liên quan đến mình.

Chỉ có Lâm thị xách bao lớn bao nhỏ về nhà, nước còn chưa kịp uống lấy một ngụm đã luống cuống tay chân làm cơm trong bếp. Đến tận giờ này mà cả nhà còn chưa có bữa ăn trưa thì Lâm thị có thể không sốt ruột hay sao, đặc biệt là con dâu cả và con dâu thứ đều đang có bầu, trong bụng đều là những đứa nhóc quý giá, tuyệt đối không thể bị đói.

Mà người khởi xướng là Tần Ngũ Nha lúc này đang ngâm nga đi về phía nhà lý chính trong thôn, vừa đi còn không hề quên lấy bùn vàng dưới đất trát lên mặt lên người mình, suy nghĩ một lúc còn vò rối tóc của mình, khiến bùn vàng dính vào tóc, trông chẳng khác gì cái ổ gà, thê thảm vô cùng.

Còn chưa vào tới sân nhà lý chính đã thấy vợ lý chính đang ôm chậu gỗ đựng quần áo định ra ngoài, hẳn là muốn ra sông giặt quần áo. Bà thấy cả người Tần Ngũ Nha dính đầy bùn đất, vô cùng chật vật đứng cách xa của nhà mình thì giật mình lùi lại một bước mới hồi thần và nói: “Đây không phải là Ngũ nha đầu Tần gia hay sao, cháu làm gì thế?”

“Thẩm ơi! Cầu xin thẩm cứu Ngũ Nha với, Ngũ Nha xin dập đầu với thẩm!!

Tần Ngũ Nha vừa thấy vợ lý chính thì nụ cười vui vẻ trên gương mặt đã sớm biến mất không còn lại gì, hai gối gập lại, quỳ xuống đất bùn vàng, răng trên cắn môi dưới, nước mắt không tự chủ rơi xuống, trong đôi mắt kia ngoại trừ sự tuyệt vọng vô tận thì cũng không còn gì cả. Tần Ngũ Nha cứ thể dập đầu hết lần này tới lần khác trước mặt vợ lý chính.

“Thế này là sao! Ai tới thế?” Lý chính Lý Thuận Toàn vốn đang nghỉ trưa ở trong nhà, vừa mới chợp mắt, đang mơ màng thì nghe thấy tiếng con gái gào khóc bên ngoài bèn mặc quần áo vội vàng chạy ra, cùng đi còn có hai nhóc con gái và một thằng con trai của lý chính.

Cô nhóc nhận ra Ngũ Nha, giòn giã kêu một tiếng: “Ngũ Nha tỷ tỷ.”

Nhưng Ngũ Nha bây giờ hoàn toàn không thể để ý tới cô nhóc này, chỉ thấy nhiều người rồi thì càng ngày càng ra sức khóc hơn, nước mắt nước mũi tèm lem, trán lại đập bịch bịch xuống đất bùn.

“Cầu xin lý chính bá bá, cầu xin Trương thẩm, cứu cháu với. Đại tẩu của cháu lại sắp bán cháu đi rồi.”

“Ngũ Nha, nghe lời thẩm, có chuyện gì thì từ từ nói.” Vợ lý chính phản ứng lại đầu tiên, bà đặt chậu gỗ trong tay xuống trước rồi tới đỡ Ngũ Nha dậy, bà vừa đau lòng vỗ bùn đất trên người Ngũ Nha, vừa nói: “Ngũ Nha, nha đầu đáng thương, thẩm biết cháu ấm ức rồi, đừng khóc nữa, nói với thẩm xem, cái người phụ nữ phá nhà phá của họ Vương kia đã làm chuyện thiếu đạo đức gì.”

Tần Ngũ Nha cũng không nói gì, chỉ sà vào lòng vợ lý chính mà khóc, giống như phát tiết ra tất cả nỗi ấm ức vậy, dần dần, nàng khóc gần như sắp ngất.

Con dâu cả Vương thị mới được gả vào Tần gia của thôn Lý Gia mấy năm đã bị người ta gọi là cái người phụ nữ phá nhà phá của hai cô con gái của Tần gia bị nàng ta gieo vạ thế nào thì mọi người đều hiểu cả, sao có thể không biết.

Mấy người phụ nữ ngày thường lúc nói chuyện phiếm cũng sẽ tránh Vương thị ra, ai mà chẳng biết cái ả Vương thị này chính là cái loại phá nhà phá của, tâm địa bỉ ổi.

Tuy người nhà quê đều trọng nam khinh nữ, có rất nhiều chị dâu được gả vào không ưa cô em chồng, nhưng dù nhìn không vừa mắt thế nào thì cũng chỉ ngầm nói vài ba câu mà thôi, người có thể gieo vạ cho hai cô nương tốt đẹp nhà người ta thành ra như vậy cũng thật hiếm có.

Chỉ là, tuy mọi người đều không thích nhưng cũng không nói gì được, đây dù sao cũng là chuyện của Tần gia. Tần lão hán như thế nào với Vương thị thì người trong thôn cũng sẽ không quản việc không đâu.

Huống hồ Tần gia là người khác họ, sau này mới vào thôn, dù Tần lão hán đã vào sổ hộ tịch của thôn nhưng rốt cuộc khác họ vẫn là khác họ, dù lý chính trong thôn không vừa mắt nhưng cũng không nói gì được.

Chỉ là lần trước Tần Ngũ Nha cũng dập đầu trong sân Tần gia như bây giờ, cuối cùng còn bị Vương thị ép phải đâm đầu vào tường, chuyện này mới chỉ qua ba tháng, tới bây giờ vợ lý chính vẫn thấy như chuyện mới xảy ra trước mặt mình. Giờ đây, thấy Tần Ngũ Nha trông còn thê thảm hơn cả lần trước thì vừa bất mãn vừa đau lòng, an ủi: “Ngũ Nha không phải sợ, cháu cứ nói với thẩm xem cái ngữ Vương thị bỉ ổi kia đã làm cái gì, có thẩm làm chủ cho cháu rồi, có phải nàng ta lại muốn bán cháu cho Lão Vụ Đầu ở thôn Lý đa không?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thitự nhiên vô rừng ở. dân tình tò mò đi theo phát hiện ra ngay à - sent 2023-11-17 21:33:04
lylan2023Xem cách nam 9 mấy lâgn đầu gặp chê chẻ Chê thằng nam 9 này nha. K thèm đọc nữa - sent 2023-09-17 23:42:38
khanhmaiTác giả viết dong dài quá lang mang k vô nd chính đi xa quá xa đọc bực mình - sent 2023-07-08 22:37:35
trungthu19831981Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-06 13:19:10
Đỗ Thị Phương MaiCho mình hỏi là truyện này có na9 k ạ. Và n9 có lấy ck k ạ - sent 2023-04-29 22:51:05
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương