Trùng Sinh Làm Giàu Ở Cổ Đại full

Chương 7: Không tên

/302
Trước Tiếp
Trần Ngũ Nha ở phía sau của nghe mà tức giận đến tột cùng, Vương Đại Hoa người giỏi lắm, đúng là lòng dạ hiểm độc. Mới chỉ qua ba tháng mà người

lại dám xúi giục lão chết tiệt kia bán con gái rồi.

Còn có lão già chết tiệt kia, lời nói đầy lòng dạ hiểm độc của ả họ Vương giống như đánh rắm vậy, làm gì có nửa câu nói thật. Lần trước còn chưa tính, nhưng liên tiếp bị lừa như thế, đầu óc lão bị lừa đá à?

Tần Ngũ Nha ở trong lòng mắng tổ tông ba đời già trẻ của Tần gia hết lần này đến lần khác, mắng Vương Đại Hoa lương tâm xấu xa, lòng dạ hiểm độc, mắng Tần lão hán tham tiền, ngu xuẩn, nhưng theo bản năng không muốn cho rằng Tần lão hán vội vàng bán con gái, chỉ nghĩ lão bị Vương Đại Hoa lừa gạt.

Thật ra trong lòng Ngũ Nha biết Tần lão hán chỉ quan tâm đến tiền sính lễ mười lượng, mà không phải nàng có sống tốt hay không.

Tuy rằng Tần Ngũ Nha vốn chưa từng thật sự coi Tần lão hán là cha mình, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, chính tại nghe rõ thì Tần Ngũ Nha vẫn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, trống rỗng khó chịu. Tần Tiểu Ngũ cũng không rõ sự khó chịu này đến từ chính mình hay là từ thân thể này.

Sau đó Vương Đại Hoa và Tần lão hán lại nói gì đó, nhưng Tần Ngũ Nha không nghe thấy, nàng chỉ dựa lưng vào cửa, ngồi xổm trên mặt đất, đầu óc trống

Tần Ngũ Nha nàng năm nay đã mười lăm tuổi, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, nàng không phải không biết chuyện đó, chỉ là luôn vô duyên vô cớ giả vờ không biết.

Lúc trước, nguyên chủ đã vì chống đối cuộc hôn nhân kia mà đập đầu chết, lần này mình thì sao? Cũng bởi vì phản đối mà đi đập đầu vào tường lần nữa, hay là thay đổi kiểu mới như nhảy sông gì đó, không trông cậy vào chuyện có thể xuyên không về chốn cũ, cũng không biết có may mắn hơn lần này, có thể xuyên đến một gia đình tốt hay không?

Tần Ngũ Nha biết những gì Vương thị nói mặc dù không phải hoàn toàn giả dối, nhưng trong đó vẫn còn nhiều nghi vấn nữa, nếu thật sự là một chàng trai trong độ tuổi lấy vợ, vừa khỏe mạnh lại có phẩm tính tốt, gia cảnh cũng tốt như vậy, chỉ cần không yêu cầu cô nương nhà cao cửa rộng giàu sang trong trận thì ở nông thôn làm gì có cô nương nào không cưới được. Hà tất phải rẽ ngang rẽ ngoặt nhờ người ta đến Tần gia xin cưới nàng?

Thằng nhóc Liễu gia kia không phải tay chân không đầy đủ, tàn tật thì là thân thể có tật xấu gì đó. Mặc dù không có, cũng không loại trừ khả năng là kẻ tiêu xài hoang phí, nát rượu đánh bạc, không đánh vợ thì cũng là kẻ ngốc. Hễ là người bình thường một chút thì Vương thị tuyệt đối không vui vẻ giới thiệu cho mình.

Không phải Tần Ngũ Nha khinh thường Vương thị, mà là bản thân Vương Đại Hoa vốn đã là kẻ lòng dạ hiểm độc, đạo đức xấu xa rồi, nàng ta không thể chấp nhận được việc người Tần gia sống yên ổn.

Tần gia ngoài hai con trai còn có ba cô con gái. Tam tỷ Tần Tam Nha, lớn hơn Ngũ Nha bốn tuổi, ba năm trước đã bị Vương thị xúi giục Tần lão hán gả cho đường ca của Vương thị là Vương Quý, còn gọi là Vương đồ tể.

Vương Quý có tiếng là kẻ vô liêm sỉ, rượu chè cờ bạc, nghe nói uống say nóng tính là ngay cả cha mẹ già trong nhà cũng đánh. Không chỉ vậy mà Vương Quý còn thích léng phéng với những góa phụ trẻ tuổi trong thôn, vốn gã đã có tay nghề mổ lợn, tiền bạc trong nhà hắn là giàu có hơn nhà nông.

Nhưng tên Vương Quý này mỗi lần kiếm được tiền, không ra quán ăn thì lại đi kỹ quán lầu xanh để lêu lổng, chẳng những không tích góp được tiền mà còn tiêu sạch tiền bạc do cha gã là Vương Thuận Tử tiết kiệm cả đời.

Vương Thuận Tử và mẹ Vương Quý cho rằng con trai mình còn chưa lập gia đình nên tâm tính bất ổn, lập tức cân nhắc cho gã cưới vợ, để gã yên ổn lại, vì vợ vì con sẽ đi lên chính đạo. Họ lập tức vụng trộm tích góp tiền bạc, nhờ bà mối tìm vợ cho Vương Quý.

Nhưng Vương Quý là kẻ cặn bã ai ai cũng biết, có cha mẹ nào lại hại khuê nữ của mình, đẩy khuê nữ vào hố lửa cơ chứ?

Cha mẹ Vương Quý tốn hơn nửa năm trời vẫn không tìm được ai thích hợp, lại nghe nói nhà Tần lão hán thôn Lý Gia có ba cô con gái, mỗi người đều hiền lành, có năng lực và tính nết rất ngoan, nghĩ cháu của mình là Vương Đại Hoa chẳng phải đã gả đến Tần gia hay sao. Có tầng quan hệ này, cha mẹ Vương Quý lập tức cân nhắc chuyện ấy, âm thầm đến thôn Lý Gia tìm Vương thị hỗ trợ, lén lút nhét một số tiền lớn làm quà cảm ơn cho Vương thị.

Không ngờ mèo mù vớ cá rán, chuyện của nhà Vương Quý cũng hợp ý của Vương thị.

Nàng ta mới gả vào Vương gia được một năm, đúng là không vừa mắt ba cô nương của Tần lão hán. Tần gia ngoài Tần lão hán ra chỉ có hai người đàn ông là Đại Tráng và Đại Sơn, người làm việc thì ít nhưng người há mồm ăn cơm lại nhiều.

Thật ra ba tỷ muội Tần gia ai mà không phải là người hiền lành chăm chỉ, ngày thường quét dọn, nấu cơm, chặt củi, cho heo ăn, làm đủ hết mọi việc, thậm chí ngày mùa còn đi làm đồng với cánh đàn ông và những người phụ nữ đã lập gia đình. Nhà ai trong thôn nếu không đến mức chết đói thì làm gì có ai lại để con gái của mình ra đồng phơi nắng?

Cũng chính vì điều này mà các cô nương trong thôn ai nấy đều trắng trẻo, nhưng chỉ có ba tỷ muội Tần gia là làn da vừa đen vừa thô ráp, đó là vì cả ngày phơi nắng trên cánh đồng nên mới vậy.

Đáng tiếc ba tỷ muội họ trả giá cho Tần gia như vậy mà Vương Đại Hoa không nhìn thấy, Tần lão hán hay hai huynh đệ Tần gia cũng không, mà Lâm thị nhu nhược ngoại trừ đau lòng ở sau lưng ra thì không nhúng tay vào được.

Vương Đại Hoa sẽ không nghĩ rằng nếu như không có họ làm việc, chỉ dựa vào kẻ lười biếng như nàng ta thì sợ là người trong nhà ngay cả miếng cơm nóng cũng không có mà ăn.

Nhưng đôi khi con người là như vậy, đặc biệt là những kẻ như Vương Đại Hoa và Tần lão hán, họ chỉ nhớ những gì họ đã mất, chứ không bao giờ nhớ những gì người khác đã trả giá.

Trong mắt họ, ba tỷ muội Tần gia chẳng làm cái gì cả, chỉ ăn lương thực trong nhà. Vốn đã không vừa mắt, vừa khéo đúng lúc Tần Đại Sơn muốn cưới vợ, Trương gia đòi bốn lượng bạc tiền sính lễ.

Vương thì lập tức viện có trong nhà đói kém, xúi giục Tần lão hán gả Tần Tam Nha cho Vương Quý. Thật ra Tần Tam Nha vốn có mấy hộ gia đình tốt đến cầu hôn, đáng tiếc hộ nông dân người ta cho sính lễ ít, bề ngoài của cô bé Tần gia cũng không nổi bật, người đến cầu hôn nhiều nhất cũng chỉ cho ba lượng bạc.

Tần lão hán vốn đang cân nhắc chọn một gia đình có nhiều sính lễ nhất, năm nay sẽ lập tức gả Tần Tam Nha ra ngoài. Nhưng lại chợt nghe thấy chuyện của Vương Quý ở chỗ Vương thì nên nảy ra một ý, mở miệng đòi Vương gia sáu lượng bạc sính lễ.

Vương Quý năm nay đã hai mươi ba, kéo dài nữa thì thật sự sẽ thành lão độc thân, cha mẹ Vương Quý gấp gáp, vừa nghe thấy Tần gia chịu gả con gái, làm sao còn bận tâm đến những thứ khác, sáu lượng thì sáu lượng, lập tức bỏ tiền cưới Tần Tam Nha.

Tần Tam Nha đáng thương, chỉ vì sáu lượng bạc sính lễ mà bị cha ruột và đại tẩu của mình đẩy vào hố lửa.

Người ta nói giang sơn dễ thay đổi, bản tính khó dời, một kẻ vốn là tên khốn kiếp cặn bã thì làm sao thật sự bởi vì cưới vợ mà quay đầu vào bờ. Vương Quý cưới vợ, nhưng bởi vì mới mẻ nên ngoan ngoãn ở nhà hai ngày, rồi lại không chịu nổi cơn nghiện mà chạy ra ngoài.

Bởi vì mấy ngày đầu sau khi thành thân Vương Quý chỉ đi sòng bạc, quán rượu chứ không còn chạy đến những chỗ bẩn thỉu như lầu xanh, ông bà Vương gia còn cho rằng con trai mình chỉ cần thời gian từ từ sẽ sửa lại, nên dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt, họ còn trông cậy vào con dâu có thể trói lấy trái tim con trai.

Nhưng trùng hợp là tính tình Tần Tam Nha lại giống như Lâm thị, yếu đuối như cái bánh bao mềm vậy, thấy cha mẹ chồng mặc kệ nên nàng ta tự nhiên cũng không dám mở miệng nói thêm gì, tùy ý để Vương Quý chạy ra ngoài suốt ngày.

Nhưng nào ngờ, Vương Quý cưới vợ thấy mới mẻ hơn nửa tháng đã ngán. Dứt khoát chơi bời đến cùng, lại bắt đầu mang theo tiền bạc chạy vào kỹ viện. Thậm chí có đôi khi ban đêm uống rượu say ôm Tần Tam Nha còn miệng kêu Hoa Tỷ Nhi một hồi.

Tần Tam Nha tức giận, gả đến chưa đầy ba tháng mà nửa đêm lau nước mắt trở về nhà mẹ đẻ, cứ nghĩ người nhà mẹ đẻ sẽ làm chỗ dựa cho nàng ta. Lại không ngờ Tần lão hán cảm thấy con gái gả ra ngoài như hắt nước đổ đi, chê Tam Nha trốn về làm nhà mẹ đẻ mất mặt.

Vương Đại Hoa càng cảm thấy Tam Nha trở về là lãng phí lương thực của Tần gia, ngày nào cũng dùng lời lẽ chèn ép. Tần Tam Nha vốn đã tủi thân, ở nhà mẹ đẻ chưa đầy một ngày, còn chưa kịp chờ Vương Quý tới đón thì đã bị đuổi về Vương gia.

Sau đó Ngũ Nha nghe người trong thôn kể, nói Tam Nha ngày đó trở về đã bị Vương Quý đánh một trận rất ác, hơn nữa từ hôm đó trở đi là không thể vãn hồi, chỉ cần có một chút không vừa lòng thì lập tức coi Tam Nha là nơi trút giận.

Vương Quý vốn cao to lực lưỡng, lại làm nghề mổ lợn, đúng là hung thần ác sát, nếu gã mà đã gây chuyện thì đừng nói là ông bà Vương gia, ngay cả lý chính trong thôn cũng không dám xen vào việc của người khác, chỉ sợ chọc giận sát thần này thì sẽ bị đâm một nhát dao.

Mặc dù vậy, Tần lão hán cũng không nghĩ tới chuyện dẫn con trai đến làm chỗ dựa cho con gái, tùy ý tên súc sinh Vương Quý kịa chà đạp đủ kiểu.

Sau đó trái tim Tam Nha cũng lạnh giá, mặc kệ bị đánh thế nào, bị sỉ nhục thế nào cũng không trở về Tần gia lần nữa, ngay cả ngày Tết cũng không trở về thăm một lần, Lâm thị đau lòng đến mức cả đêm lau nước mắt.

Nhưng Tần lão hán chẳng những không cảm thấy áy náy ngược lại còn trách Tần Tam Nha không hiếu thảo, chỉ tay lên trời mắng chửi Tần Tam Nha có nhà chồng quên cha mẹ ruột sẽ bị sét đánh.

Ông ta đang tức Tam Nha năm mới không về nhà, ngay cả ngày Tết cũng không về thăm nhà mẹ đẻ, khiến ông ta mất mặt trước người ngoài, nhưng không hề đau lòng con gái, nhớ thương con gái một chút nào.

Nếu nói tạm tỷ của mình là người bị Vương thị hãm hại sớm nhất nhưng tuyệt đối không phải là người thảm nhất. Tần Tam Nha gả đi chưa đầy nửa năm, Vương Đại Hoa lại nói gả Tần Tứ Nha cho Trương viên ngoại trong trấn làm thiếp.

Ban đầu Tần lão hán không đồng ý, dù sao làm tiểu thiếp cho người ta là chuyện mất mặt. Nói ra không bị người ta chê cười đến chết mới lạ.

Nhưng Vương thì lại nói chủ mẫu đương gia của nhà Trương viên ngoại là một con gà mái không biết đẻ trứng, thành thân với Trương viên ngoại sáu năm mà bụng vẫn không lớn.

Nàng ta tự giác có lỗi với Trương gia, bấy giờ mới thu xếp cho Trương viên ngoại tìm một tiểu thiếp, gả đến đó cũng không phải là nô tài, mà là quý thiếp, một khi có thai thì lập tức được nâng lên làm bình thế.

Thấy Tần lão hán có chút dao động, Vương thị lại thêm một liều thuốc mạnh, lén lút nói với Tần lão hán rằng sức khỏe của chủ mẫu Trương gia mấy năm nay càng ngày càng kém, chỉ sợ không chịu nổi hai năm, sau này một khi Tứ Nha sinh con trai thì nói không chừng không phải bình thế mà trực tiếp lên làm kế thất.

Lần này ngay cả tâm thị vốn cực kỳ không muốn cũng có chút dao động.

Nghe những câu này, Tần lão hán làm sao còn không vui cho được, trong phạm vi trăm dặm của trấn Thanh Hà, ai mà không biết nhà Trương viên ngoại của cải giàu có bậc nhất.

Một khi Tam Nha lên làm chủ mẫu, Tần gia mình chẳng phải cũng được thơm lây, sao còn phải khổ sở canh giữ mấy mẫu ruộng, siết chặt thắt lưng quần để sống qua ngày nữa.

Vương thì làm sao không biết tâm tư của Tần lão hán, không khỏi lại tung ra đòn sát thủ cuối cùng, đó chính là chủ mẫu Trương gia nói nếu Tố Nha bằng lòng vào cửa, họ sẽ bỏ ra ba mươi lượng bạc sính lễ.

Ba mươi lượng là thu nhập hai, ba năm của Tần gia đấy. Tần lão hắn lập tức lung lay đến mức đầu óc mụ mị, hồ đồ không nhìn khế ước văn thư mà Trương gia đưa tới đã lập tức ký tên, vui vẻ đóng gói đưa Tứ Nha đi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thitự nhiên vô rừng ở. dân tình tò mò đi theo phát hiện ra ngay à - sent 2023-11-17 21:33:04
lylan2023Xem cách nam 9 mấy lâgn đầu gặp chê chẻ Chê thằng nam 9 này nha. K thèm đọc nữa - sent 2023-09-17 23:42:38
khanhmaiTác giả viết dong dài quá lang mang k vô nd chính đi xa quá xa đọc bực mình - sent 2023-07-08 22:37:35
trungthu19831981Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-06 13:19:10
Đỗ Thị Phương MaiCho mình hỏi là truyện này có na9 k ạ. Và n9 có lấy ck k ạ - sent 2023-04-29 22:51:05
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương