Trùng Sinh Làm Giàu Ở Cổ Đại full

Chương 15: Không tên

/302
Trước Tiếp
Vương thị, ngươi nói gì thế? Cái gì mà Ngũ Nha lười biếng? Cái gì mà Ngũ Nha lêu lổng? Thôn Lý Gia không có ai hiểu chuyện hơn khuê nữ Tần gia đầu, sao vào miệng người lại thành chẳng ra gì rồi. Có ai làm đại tẩu vô duyên vô cớ bôi nhọ danh tiếng của tiểu cô tử như ngươi không?”

“Chẳng phải cả ngày Ngũ Nha phải làm cơm cho Vương Đại Hoa ngươi ăn hay sao? Ngươi làm con dâu nhà người ta, làm đại tẩu của người ta thì sao không làm những chuyện này nhiều hơn nhỉ? Ngươi thử đi hỏi trong thôn mà xem, có nhà ai mà chuyện nấu cơm, giặt giũ không phải do con dâu làm, sao tới nhà của người lại thay đổi cơ chứ? Còn cần tiểu cô tử tới hầu hạ ngươi nữa cơ à? Ta thấy các thôn xung quanh thị trấn Thanh Thủy mấy dặm cũng không có ai lười biếng hơn Vương Đại Hoa ngươi đâu!”

Phương thì cũng giận Vương thị đã gieo vạ cho Tần Tam Nha và Tần Tử Nha thành ra như vậy, bây giờ trong miệng lại đầy phân, làm hại Ngũ Nha thì chẳng thèm nể mặt nữa.

Nghe bà nói vậy, mấy người phụ nữ hóng chuyện cũng bắt đầu phụ họa, nói Vương Đại Hoa không tốt.

Vương Đại Hoa vốn đã ngứa mắt Phương quả phụ, nghe bà nói mình như thế thì nàng ta nhất thời nổi giận, hai tay chống nạnh, nhổ nước bọt một cái, khinh thường, nói: “Phi! Cái ngữ sao chổi nhà bà, chuyện nhà ta ai cần bà lo? Mới xuất giá đã khắc chết chồng mình, lại còn khắc chết cả cha mẹ chồng, tuyệt giống cả nhà, mình còn chẳng có con cái dưỡng lão thì còn quản chuyện nhà chúng ta làm gì, bà có tư cách à?”

“Ngươi... ngươi...”

Phương quả phụ không ngờ Vương Đại Hoa lại nói những lời xúc phạm, gây tổn thương như vậy, bà tức tới mức suýt ngất, may có mấy người phụ nữ quen biết đứng gần cuống quýt đỡ lấy bà, giúp bà thuận khí.

Vợ Thuyên Tử và vợ lý chính tuy sốt ruột nhưng chỉ có thể ôm Tần Ngũ Nha, nhất thời không còn tay chân giúp đỡ.

Mà lý chính nhất thời nổi giận, trừng mắt nhìn Vương thị, mắng ầm lên: “Vương thị! Nơi này là thôn Lý Gia, há có thể cho phép hạng phụ nữ đanh đá như ngươi nói lung tung! Cả thôn này đều nhìn thấy rõ cả, nếu người cứ nói bậy như thế thì ta sẽ đuổi người khỏi thôn Lý Gia ngay lập tức! Đỡ để cái thứ phá nhà phá của như người làm bại hoại danh tiếng của thôn Lý Gia chúng ta!”

Lý chính đang vào tuổi trung niên, tuy phải gánh vác trách nhiệm làm lý chính, nhưng vẫn không bỏ quên việc đồng áng, thế nên giọng nói vô cùng mạnh mẽ, vang dội, lúc răn dạy người khác cũng hùng hồn vô cùng. Vương thì lập tức sợ hãi, rụt lại vài bước không dám nhúc nhích. Sau khi nàng ta sửng sốt một

Nhưng Phương quả phụ thì gần như đã khóc ngất đi, những câu nói của Vương Đại Hoa giống như con dao đâm vào người bà.

Cả đời này của Phương quả phụ thật sự quá vất vả, đáng thương, một mình sống ở thôn Lý Gia để thủ tiết nên vốn không thiếu những lời đồn nhảm. Thế nhưng hôm nay lại bị chỉ thẳng vào mặt, mắng là sao chổi, khắc chồng, điều này khiến Phương quả phụ còn sống thế nào được nữa!

Năm đó, Phương quả phụ mới mười bảy tuổi, được gả vào thôn Lý Gia, chồng là Lý Đại Toàn cũng là một trong những người làm ruộng rất chăm chỉ của thôn.

Nhưng không ngờ, kết hôn chưa được ba tháng, có một ngày, Lý Đại Toàn vào thị trấn làm thuê cho người ta, kết quả bị chủ nhà bắt đi lính thay. Vừa đi cũng không trở lại, mãi tới khi Liễu Tam què của thôn Liễu Gia trở lại báo tin Lý Đại Toàn đã qua đời.

Lúc Lý Đại Toàn đi, Phương thị đã mang thai một tháng, nhưng vừa nghe tin chồng bị người ta bắt đi đánh giặc thì nhất thời không chịu nổi đả kích mà ngất đi, bị sẩy thai. Mà cha mẹ Lý Đại Toàn cũng vì không chịu nổi đả kích nên cũng lần lượt bị bệnh.

Nhà Lý Đại Toàn chỉ còn lại một mình ông ta có sức lao động, ông ta vừa đi, trong nhà vốn đã chẳng dư dả gì lập tức trở nên đói kém. Trước đó dân chúng trong thôn và tộc trưởng trong tộc ít nhiều còn giúp đỡ một chút, thế nhưng một năm sau, hai ông bà cụ qua đời, chỉ còn lại Phương thì còn trẻ đã phải làm quả phụ, không có chồng, cũng không có con cái, phải thê thảm sống một mình.

Thời buổi này, lúc bắt đi lính đánh trận cũng không phải tùy ý bắt người, triều Đại Lịch, quân hộ là biểu tượng của sự vinh quang, nhất định là tổ tiên có quần hộ mấy đời đều vào quân ngũ thì mới bị chọn sung quân. Tổ tông của nhà Liễu Tam què năm đó đi theo đánh mấy trận để lập nên triều Đại Lịch mới có quân tịch này.

Tuy nói người nhà có quân tịch có thể miễn thuế của một người, hàng năm còn được trợ cấp ba đấu lương thực, nhưng dân chúng làm gì có ai lại tự dưng muốn đi đánh giặc, ít nhiều đều hy vọng được sống cuộc sống yên ổn, an bình.

Về cơ bản, dân chúng trong thôn Lý Gia đều không có quan tịch, chỉ có Vương gia là nhà giàu trên thị trấn, nhờ âm đức của tổ tiên nên trở nên giàu có, không muốn con trai mình chịu khổ, vừa hay bắt được Lý Đại Toàn tới nhà làm việc nên trói ông ta lại, mạo danh đưa đi nhập ngũ. Quan phụ mẫu trên thị trấn nhận được tiền của nhà họ Vương thì đâu thèm để ý nhiều như vậy, sau khi sửa lại hộ tịch của Lý Đại Toàn đã đưa đi luôn, cũng chẳng thèm thông báo cho người Lý gia.

Sau khi cả nhà Lý Đại Toàn biết tin, cha mẹ của Lý Đại Toàn và Phương thì đã không ít lần tới Vương gia trên thị trấn để làm ầm ĩnhưng đều bị đánh đuổi đi ra, lên nha môn kiện mà còn bị quan phủ không phân tốt xấu bắt giam một tháng, vẫn là trong tộc bỏ tiền mới chuộc được ra ngoài.

Từ xưa tới nay, dân không đấu với quan, Phương thị ăn quả đắng, chờ hai ông bà cụ Lý gia qua đời thì cũng để yên.

Chuyện này trôi qua đã hai mươi năm, người ta thường nói vết thương có sâu tới đâu, theo thời gian trôi qua cũng sẽ khép miệng. Nhưng dù có khép miệng thì vẫn để lại sẹo, không phải nói cứ vạch ra là vạch được. Bình thường dùng quần áo che chắn có thể tạm thời lừa người khác không biết, lâu dần cũng tự lừa gạt bản thân quên đi.

Những lời hôm nay của Vương thị như vạch hết xiêm y của Phương quả phụ, vết sẹo sâu tới tận xương kia bị bại lộ trước mặt mọi người giữa ban ngày ban mặt, đây là muốn cái mạng của Phương quả phụ mà.

Trong thôn có không ít người đàm tiếu sau lưng, nhưng xúc phạm trước mặt người khác cũng chỉ có Vương thị. Mấy người phụ nữ quen biết Phương quả phụ đương nhiên cũng không cho Vương thị sắc mặt tốt.

Vợ lý chính là một người tính cách thẳng thắn, bà giao Ngũ Nha trong lòng mình cho vợ Thuyên Tử rồi đứng dậy, đi lên vài bước, đứng trước mặt Vương thị, chỉ thẳng vào mũi Vương Đại Hoa mà mắng: “Vương Đại Hoa! Ngươi giỏi lắm! Thôn Vương gia các ngươi nuôi ra cái ngữ phá nhà phá của như người lại còn gieo và cho thôn Lý Gia chúng ta, cái ngữ chó chết miệng đầy phân! Ban ngày ban mặt mà ngươi dám ở đây ức hiếp người khác! Không phân tốt xấu lại còn nói lung tung chuyện của người ta, ngươi không sợ bị lão Diêm Vương cắt lưỡi à!?”

Vương Đại Hoa bị vợ lý chính hung hăng quát thì sợ tới mức rụt lại, sau khi hoảng loạn một chút mới vội vàng ngượng ngùng nói: “Ta... ta có nói gì đâu, ta...”

“Láo toét!” Vợ lý chính tức giận: “Ngươi mà dám chối không nói gì à! Ngươi tưởng tại mọi người bị nghễnh ngãng cả hay sao?!” Vợ lý chính vừa dứt lời, Phương quả phụ còn đang lau nước mắt ở phía sau chợt nhảy tới, xông lên túm lấy tóc của Vương Đại Hoa, tát cho nàng ta hai cái thật mạnh, chửi ầm lên.

“Ta và nát cái miệng của Vương Đại Hoa ngươi! Ta đánh chết cái miệng nát của ngươi! Ta là sao chổi, thế người thì sao? Ngươi là thứ chó chết gì! Phương Thu Quế ta hôm nay dù có chết ở đây cũng phải kéo Vương Đại Hoa ngươi chôn cùng, trừ một mối họa cho thôn Lý Gia chúng ta!”

Phương Thu Quế là tên đầy đủ của Phương quả phụ, tuy bà đáng thương, tốt tính nhưng cũng rất mạnh mẽ, bây giờ chịu ấm ức lớn như vậy thì hận không thể đánh chết Vương thị.

Phụ nữ trong thôn mà cấu xé nhau thì bình thường đàn ông sẽ không xen vào, tuy Tân Đại Tráng xót vợ mình, nhưng vì có lý chính ở đây nên không dám ra tay. Những Phương quả phụ càng lúc càng mạnh tay thì trong lòng hắn ta cũng sốt ruột, hô to: “Đại Hoa còn đang mang thai đấy! Bà làm cái gì vậy?” Nói

xong bèn tiến lên kéo Phương quả phụ ra, Phương quả phụ nhất thời không đứng vững, ngã xuống đất.

Tuy mọi người đều bất mãn với cách làm của Tần Đại Tráng, nhưng đúng là Vương thị đang mang thai, chồng người ta lo cho đứa trẻ trong bụng cũng đúng, nên họ không nói được gì.

Nhưng không ngờ trước đó Vương Đại Hoa không đề phòng nên bị đánh trúng hai lần, trên đầu, trên mặt đau muốn chết, nàng ta cũng bị đánh ngớ cả người nên không đánh lại được, giờ được chồng mình kéo ra thì nhất thời sinh động hẳn lên. Nàng ta vốn là một người phụ nữ đanh đá, chỉ có nàng ta bắt nạt người khác, đâu có ai bắt nạt được nàng ta, thế là nàng ta lập tức xông lên đánh lại.

Sau khi rời khỏi chồng mình thì nàng ta tiến lên, túm lấy tóc Phương quả phụ, lăn lộn với bà. Lúc trước Phương quả phụ bị ngã ra đất nên nhất thời bị rơi xuống thế hạ phong, bị Vương Đại Hoa vừa kéo tóc, vừa cào mặt, còn hung hăng đá mấy cái.

Mọi người không nhìn nổi, cũng tiến lên kéo ra, nhưng không ngờ Vương thì lại ngồi bệt xuống đất, gào khóc: “Thiên lý ở đâu ra? Đánh phụ nữ có thai đây này! Cái đám không có nhân tính chó chết này! Hợp sức lại bắt nạt bà chửa là ta đây! Phương quả phụ, bà là người đáng chém ngàn dao, đã khắc chết chồng, lại làm sẩy con, không ai đưa ma nên bà đỏ mắt, đỏ mắt vì ta có con. Bà là cái đồ đáng chém ngàn dao nên muốn ta bị sẩy thai! Sao tâm địa của bà xấu xa như vậy chứ?”

“Cha! Nương! Đại Tráng, chàng xem vợ chàng bị bắt nạt thế nào kia kìa! Trong bụng ta còn mang thai đứa cháu trai béo mập của Tần gia, nếu bị cái ngữ sao chối này giày vò mà sẩy mất thì làm sao bây giờ!”

Vương thị nói như thật khiến sắc mặt mọi người đen thui, nhưng Vương thị đã mang thai hơn sáu tháng rồi, bụng đã phưỡn ra rất rõ, nhỡ đâu thật sự có chuyện gì sơ suất, bọn họ không ai gánh được. Chính vì thế mọi người không tiến lên phân giải gì nữa, chỉ có thể nhìn Vương thị khóc lóc om sòm ở đó.

Phương quả phụ vô cùng tức giận, nhưng nể tình đứa bé trong bụng Vương thị thì cũng không dám ra tay nữa, chỉ có thể bò dậy khóc hu hu trên vai vợ lý chính.

Một cái tát kia của Tần lão hán tuy rất mạnh, quả thật Tần Ngũ Nha đã bị đánh nổ đom đóm mắt, choáng váng, nhưng cũng không hôn mê thật. Chỉ là nàng thấy lúc này mà không ngất thì còn chờ tới lúc nào nữa, nếu không tỏ ra đáng thương một chút thì cũng có lỗi với cái tát mình chịu. Nghĩ vậy, nàng bèn giả vờ ngất xỉu luôn, trên thực tế thì đang cẩn thận nghe ngóng tiến triển xung quanh.

Vốn nàng nghĩ lý chính và những người phụ nữ này sẽ đòi lại công đạo cho mình, chờ thời cơ chín muồi mình lại giả vờ tỉnh lại, tiếp tục khóc tố cáo tội của Tần lão hán và Vương Đại Hoa, như vậy làm ít mà lại hiệu quả cao, nhưng không ngờ chuyện của Phương quả phụ lại càng lúc càng kịch liệt.

Tần Ngũ Nha không hiểu rõ chuyện của Phương quả phụ, nhưng nghe những lời vô cảm của Vương thị thì nàng cảm thấy Phương quả phụ cũng là người đáng thương. Bây giờ Vương thị ỷ vào cục thịt trong bụng mình mà khóc lóc om sòm, thật sự chán tới mức người ta không làm gì nàng ta được.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thitự nhiên vô rừng ở. dân tình tò mò đi theo phát hiện ra ngay à - sent 2023-11-17 21:33:04
lylan2023Xem cách nam 9 mấy lâgn đầu gặp chê chẻ Chê thằng nam 9 này nha. K thèm đọc nữa - sent 2023-09-17 23:42:38
khanhmaiTác giả viết dong dài quá lang mang k vô nd chính đi xa quá xa đọc bực mình - sent 2023-07-08 22:37:35
trungthu19831981Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-06 13:19:10
Đỗ Thị Phương MaiCho mình hỏi là truyện này có na9 k ạ. Và n9 có lấy ck k ạ - sent 2023-04-29 22:51:05
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương