Trùng Sinh Làm Giàu Ở Cổ Đại full

Chương 2: Không tên

/302
Trước Tiếp
Đồ bỉ ổi! Đồ đáng bị chém ngàn nhát dao! Ta bất chấp cái mạng già này cũng phải liều mạng với ngươi!” Vừa nghe thấy Vương thị nói vậy, hai mắt Lâm thị lại lập tức đỏ bừng, cũng không quan tâm đến cái gì khác, lập tức xông lên tát vào mặt Vương thị, vừa tát vừa khóc.

“Ngũ nha đầu số khổ của ta! Bị các người ép buộc phải đập đầu vào tường, ngay cả cái quan tài mà các người cũng không nỡ cho, cái đồ vô lương tâm bỉ ổi!”

“Đừng nói bà già này bây giờ còn chưa chết được, cho dù có chết ngay bây giờ cũng không trông cậy những kẻ vô lương tâm như các người, bà già này đến lúc đó dù chỉ được cuộn bằng cái chiếu rách rồi ném vào núi, hôm nay cũng phải cho con gái ta một cái quan tài!”

Tiếng ồn trong nhà ngày càng hỗn loạn, tiếng khóc lóc, tiếng đánh chửi, tiếng khuyên can, giọng nam, giọng nữ...

ồn ào chết đi được! Tần Tiểu Ngũ mơ hồ nghe mà chỉ thấy đầu càng thêm choáng váng, hô hấp càng ngày càng khó khăn, tức ngực khó chịu, theo bản năng dùng sức lực duy nhất còn sót lại để đẩy nắp quan tài phía trên.

“Á! Xác chết vùng dậy!!”

***

Tần Ngũ Nha vớt củ cải trong vài ra, cắt thành từng khúc, thái nhỏ hành lá và ớt rồi cho vào chảo, sau khi xào bằng dầu thì vớt ra, rắc một chút muối và dùng đũa trộn đều. Mùi vị không ngon lắm, nhưng nhìn bề ngoài thì ổn.

Chỉ chớp mắt mà mình đã xuyên không đến nơi này được ba tháng, dù trước khi xuyên, cuộc sống của nàng truyền kỳ đến mức nào, bây giờ xui xẻo bao nhiêu thì Tần Ngũ cũng đã thành thói quen rồi.

Đặt món ăn lên bàn, Ngũ Nha lại cẩn thận đổ một ít dầu vào chảo, lấy hơn mười cái bánh bột ngô dán quanh chảo, một lát sau, một mặt của bánh đã được chiên chín vàng và giòn tan, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn mê người.

Nhưng Ngũ Nha bây giờ sẽ không bị cám dỗ bởi hương thơm này nữa, ba tháng liên tiếp ăn bánh bột ngô, Ngũ Nha cảm thấy mình sắp chết lặng rồi.

Nếu đổi lại kiếp trước, chỉ ăn mỗi một thứ như tổ yến hay vây cá mập cũng thấy ngấy rồi. Huống chi bây giờ lại là lương thực thô ráp này, vì không được xay mịn nên hạt hơi thô, mấy ngày đầu vừa ăn, Tần Ngũ Nha gần như cảm thấy cổ họng mình đã bị mài đau nhức.

Nhưng bây giờ thì không có phản ứng gì lớn, so với đói bụng thì chỉ cần có thể ăn no là được, khó ăn thì đã sao?

Tần Ngũ Nha chết lặng lật mặt bánh bột ngô để rán tiếp, đợi mặt này cũng vàng ươm là lập tức dập củi rồi đậy vung lại. Đậy một lúc là bánh sẽ hoàn toàn chin.

Hết cách rồi, mặc dù gia đình này có ba lao động, nhưng đáng tiếc phần lớn củi chặt được trên núi đều đem ra thị trấn bán để lấy tiền trợ cấp cho gia đình, còn nhà mình dùng thì tiết kiệm được cứ tiết kiệm.

Những chiếc bánh bột ngô mới được ủ xong vừa mềm mại lại không giòn quá mức, cũng coi như ăn ngon. Sau khi rán bánh bột ngô xong, Tần Ngũ Nha lấy một cái rổ tre nhỏ rồi cho bánh vào.

Nàng lại tìm một cái bát sạch để đổ dầu trong chảo vào, thấy không còn dầu chảy ra nữa mới đi rửa sạch chảo.

Đừng trách Tần Ngũ Nha bủn xỉn, thật sự là vì gia đình này nghèo vô cùng, ngay cả nồi niêu xoong chảo để dùng hàng ngày cũng không thấy lành lặn, cả nhà bảy người mà chỉ có năm cái bát sứ, hai đĩa đựng thức ăn, trừ khi ăn cháo hay xào rau, thì mấy loại bánh bình thường chỉ có thể để vào rổ do mình tự đan thôi.

Riêng đũa thì lại được trang bị đầy đủ, mỗi người một đôi, nếu có khách thì còn có thể tìm ra mấy đôi nữa, đó là bởi vì những đôi đũa này do chính tay Tần lão hán chặt tre vót ra.

Món xào trong nhà này về cơ bản không cho dầu vào, cho dù dùng dầu cũng phải giống như Tần Ngũ Nha vừa rồi, trút cạn dầu ra khỏi chảo để tối tiếp tục rán bánh, không dám lãng phí một chút nào.

Còn bình dầu trên bếp đất đã thấy đáy kia thì không biết đã nấu từ năm nào, trắng bóng, đục ngầu, hoàn toàn không thể nhìn ra vẻ trong suốt của dầu ăn.

Dầu này vốn được đun từ mỡ lợn, hơn nữa để lâu ngày nên có mùi vừa tanh vừa thối, dù có cho mình dùng nhiều hơn một chút, Tần Ngũ Nha cũng chưa chắc đã vui vẻ.

Nhưng dầu vừa mới được ngâm qua củ cải một lần thì đã bớt mùi mốc, đến tối dùng có lẽ sẽ đỡ hơn lúc đầu một chút.

Tần Ngũ Nha vừa mới đặt bánh lên bàn, đang định mức cháo đậu đỏ hạt kê đã nấu trước đó trong nồi ra thì lập tức nhìn thấy đại tẩu Vương thị một tay đỡ eo, một tay vuốt cái bụng tròn trịa, uốn éo đon đả ra khỏi phòng tây, chạy về phía phòng bếp.

Bây giờ đã là tháng sáu, những cây ngô bao tử mà Tần gia trồng từ cuối tháng hai bây giờ đã có thể thu hoạch, ngoại trừ Tần Ngũ Nha phải ở nhà nấu cơm làm việc nhà và Vương thị đang mang thai ra, cả nhà đều bận rộn đi thu hoạch ngô.

Tần gia tổng cộng chỉ có sáu mẫu ruộng khô, hai mẫu ruộng nước, nhân khấu nhiều mà ít đất, nếu trồng lương thực dễ hỏng thì hoàn toàn không đủ ăn, chỉ có thể trồng lúa ở hai mẫu ruộng nước, sáu mẫu ruộng khô thì trồng ngô hết.

Lúa nước ở thời đại này không hề dễ trồng, chỉ có thể trồng trong một vụ, gieo hạt từ tháng ba, đến tháng bảy là thu hoạch, không có lúa sớm hay lúa muộn, năng suất cũng rất thấp. Lúa của Tần gia không dùng để ăn mà ngoại trừ nộp thuế ra, chủ yếu đều đem đi bán.

Còn mình thì ăn bắp ngô, loại cây này dễ trồng, không kén chọn đất tốt hay xấu, chỉ cần chịu trồng là có thể sống, năng suất cũng cao, từ tháng hai là bắt đầu trồng. Cứ ba tháng thu hoạch một lần, có thể trồng cho đến tháng mười, sau khi trồng đợt cuối cùng đã đủ cho cả gia đình ăn rồi, vẫn còn một phần nhỏ để đem đi bán. Mặc dù ngô không có giá trị cao nhưng có chút ít còn hơn không.

Cũng chính vì vậy mà Tần gia ngoại trừ đàn ông thỉnh thoảng nhàn rỗi hay vào thị trấn làm thuê việc lặt vặt và phụ nữ phải ở nhà làm việc nhà ra, thời gian còn lại ai cũng bận rộn trên cánh đồng.

Phụ nữ nông thôn không cần chú ý vẻ ngoài như phụ nữ trong thành, phần lớn đều có cơ thể khỏe mạnh, dù có mang thai cũng không thể tạm gác công việc lại. Gặp phải ngày mùa bận rộn thì thậm chí có vài phụ nữ đã mang thai sáu, bảy tháng vẫn còn bận rộn trên cánh đồng, mặc dù là ba tháng đầu kỳ cũng phải làm việc nhà.

Vương thị bây giờ đã mang bầu được hơn năm tháng, về lý mà nói thì thai nhi đã ổn định, có thể làm chút việc nhà lặt vặt bình thường. Nhưng nàng ta ý vào “cục thịt” trong bụng mà từ đầu thai kỳ đã kêu là cái này không thoải mái, cái kia không thoải mái, lúc thì muốn ăn gạo trắng, lúc thì muốn ăn mì sợi, không làm việc gì đã đành, thế mà ngày nào cũng gây phiền toái cho người khác.

Phì! Đồ lười biếng, đến lượt phải làm việc thì chạy mất hút, không thấy bóng người đầu, chỉ chờ đến lúc có đồ ăn là mũi còn nhạy hơn cả chó. Tần Ngũ Nha liếc mắt nhìn Vương thị một cái, trong lòng không khỏi phàn nàn.

Tuy rằng người bị ép phải đập đầu vào tường là nguyên chủ của thân thể này chứ không phải Tần Tiểu Ngũ bây giờ, nhưng nàng đồng cảm, đối với loại phụ nữ có lương tâm xấu xa đến tận gốc rễ thế này, Tần Tiểu Ngũ dù thế nào cũng không cho sắc mặt hoà nhã được.

“Ui, Ngũ nha đầu nấu cơm đấy à?”

Vương thị vui vẻ mỉm cười đi vào phòng bếp, lập tức thuận tay lấy một cái bánh bột ngô trong rổ mà gặm, vừa ăn còn vừa chê bai: “Ngày nào cũng ăn ngô rồi bánh bột ngô, sao không trộn ít thịt vào thế, bánh kiểu này thì bảo người ta ăn kiểu gì được.”

“Đại tầu nói đúng lắm, đừng nói là bánh bột ngô nhồi thịt, nếu đại tẩu muốn ăn thì ta còn có thể vừa làm mì sợi vừa làm bánh bột ngô nhồi thịt cũng được ấy chứ.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong tay Tần Ngũ Nha cũng không nhàn rỗi, múc một nồi cháo đậu đỏ vào thùng gỗ nhỏ rồi đậy nắp lại, bỏ vào sọt tre đã chuẩn bị trước, sau đó cho cả củ cải và bánh bột ngô đã rán trước đó vào. Cuối cùng, nàng lấy bát đũa trong ngăn tủ, bọc bằng mảnh vải rồi để lên trên cùng của sọt.

“Ngũ nha đầu nói thật không? Muội thật sự làm mì sợi và bánh bột ngô nhồi thịt cho đại tẩu ăn à?” Vương thị nghe mà nước miếng chảy ròng ròng, lập tức cảm thấy bánh bột ngô trong tay tẻ nhạt vô vị.

“Đương nhiên là thật, ta lừa đại tẩu làm gì, chẳng qua trong nhà không có mấy món quý giá ấy, nếu đại tẩu muốn ăn thì có thể lấy tiền riêng mà tẩu đã lén lút giấu đi, nhờ đại ca lên trần mua những món ngon ấy, đến lúc đó ta sẽ tự tay làm cho đại tẩu ăn.”

“Muội... Muội nói linh tinh cái gì thế, ta lấy đâu ra tiền riêng chứ!”

Vừa nghe thấy Tần Ngũ Nha nói mình giấu tiền riêng là Vương thì lập tức kích động, ánh mắt lén lút đảo loạn, rất sợ bị người nào đó nghe thấy.

Lâm thị tuy rằng yếu đuối nhưng Tần lão đầu lại không phải hạng vừa, số tiền bán lương thực của gia đình và thu nhập của con cái mỗi khi ra ngoài làm việc lặt vặt đều phải giao cho hai ông bà Tần gia, để tâm thị trông chừng, nhưng dùng vào việc gì thì vẫn do Tần lão đầu quyết định.

Nếu bị Tần lão đầu biết con trai và con dâu của mình giấu tiền riêng không nói ra, chắc chắn sẽ không tránh được bị mắng chửi một trận, nếu nóng nảy thì có khi còn bị đánh đập. Cho nên Vương thị tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng vẫn rất sợ cha chồng mình.

“Hừ, có hay không thì trong lòng đại tẩu tự biết rõ, đại tẩu đã nghĩ kỹ chưa? Nếu muốn ăn những món ngon kia thì mau chóng bảo đại ca đi mua đi, đến lúc đó cũng thuận tiện cho tiểu muội ta được nếm thử món ngon.” Tần Ngũ Nha vừa nhìn dáng vẻ như kẻ trộm của Vương thị, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.

“Muội... cái con nha đầu chết tiệt này, nói lung tung cái gì thế, cẩn thận ta xé rách cái miệng chết tiệt của muội đấy.” Biết Tần Ngũ Nha đang châm chọc mình, Vương thị hơi tức giận, lập tức muốn xông lên túm áo Ngũ Nha.

Tần Ngũ Nha không sợ nàng ta, ngược lại còn tự giác đi lên trước hai bước, hai tay chống nạnh giống như mụ đàn bà chanh chua muốn đánh nhau vậy: “Đại tẩu đang muốn làm cái gì thế? Định đánh ta à?”

“Vậy thì cứ thử xem, dù sao trong bụng ta cũng không có cục thịt đắt giá nào nên không sợ ngã, cùng lắm thì đánh một trận với đại tẩu, xem cuối cùng ai là người có lợi. Đừng để đến lúc sẩy thai lại đổ oan cho ta đấy.”

“Muội dám à! Trong bụng ta là cháu trai cả của Tần gia này, là cháu ruột của muội đấy!”

Vương thị bị sốc trước khí thế lưu manh liều mạng của Tần Ngũ Nha, ôm bụng lui lại vài bước, nhưng miệng vẫn không cam lòng yêu thế, liên tục la hét.

“Có phải cháu trai hay không còn chưa biết đâu. Dù có đúng là cháu trai đi chăng nữa, ta vẫn sẽ đánh, cùng lắm thì về sau thắp hương cho nó, nhưng mà ta sẽ nói rõ sự thật với nó rằng là tại nương của nó tự dưng gây sự, nên mới khiến nó bị sẩy mất.”

“Để nó biết được bạn có đầu nợ có chủ, báo thù đừng tìm nhầm người, sau này trước khi đầu thai nhớ mở to mắt ra mà tìm nương nào đáng tin cậy ấy.”

“Nếu muội dám động vào ta một cái, để xem đại ca muội và cha ta có đánh gãy chân muội không.” Ánh mắt của Tần Ngũ Nha tàn nhẫn khiến Vương thị thậm chí không dám thở mạnh.

“Hừ! Ta sợ cái gì chứ! Đại tẩu à, chẳng lẽ tẩu đã quên rồi, Tần Ngũ Nha này là người đã chết một lần, còn sợ bị gãy chân à? Nhưng mà tẩu yên tâm, từ lần trước bò một vòng qua Quỷ Môn Quan trở về, ta đã nghiệm ra được một chuyện rằng dù người khác khiến bản thân khó chịu cũng không sao. Quan trọng là khiến người làm mình khó chịu phải khó chịu hơn mình, nếu ai không để ta sống yên ổn thì ta sẽ khiến kẻ đó sống không yên gấp đôi.”

“Con nhóc chết tiệt, muội điên rồi sao, muội muốn làm cái gì hả!” Vừa nghe thấy vậy, Vương thị sợ hãi chạy ra khỏi phòng bếp, một tay vịn cửa, một tay đỡ bụng, hoảng sợ đến mức run rẩy.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thitự nhiên vô rừng ở. dân tình tò mò đi theo phát hiện ra ngay à - sent 2023-11-17 21:33:04
lylan2023Xem cách nam 9 mấy lâgn đầu gặp chê chẻ Chê thằng nam 9 này nha. K thèm đọc nữa - sent 2023-09-17 23:42:38
khanhmaiTác giả viết dong dài quá lang mang k vô nd chính đi xa quá xa đọc bực mình - sent 2023-07-08 22:37:35
trungthu19831981Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-06 13:19:10
Đỗ Thị Phương MaiCho mình hỏi là truyện này có na9 k ạ. Và n9 có lấy ck k ạ - sent 2023-04-29 22:51:05
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương