Trùng Sinh Làm Giàu Ở Cổ Đại full

Chương 4: Không tên

/302
Trước Tiếp
Lúc trở về Tần gia thì sắc trời còn sớm, đám người Tần lão hán tự nhiên vẫn chưa về, Tần Ngũ Nha vừa đặt sọt xuống thì lập tức nhìn thấy Vương thị , lén lút đi từ trong phòng bếp ra, tay còn cầm cái gì đó, vừa nhìn thấy Tần Ngũ Nha trở về thì hơi sửng sốt.

Ngay sau đó, nàng ta cuống quít giấu tay ra sau lưng, thấy Tần Ngũ Nha hoàn toàn không có phản ứng gì thì lập tức hung hăng trưng nàng một cái, rồi hùng hùng hổ hổ đỡ bụng chạy vào trong phòng mình.

“Hừ! Ngày nào cũng chỉ nghĩ xem làm thế nào để ăn vụng trứng gà thôi, cứ tưởng người ta không nhìn thấy ấy.” Tần Ngũ Nha cười lạnh một tiếng, cũng không để ý tới Vương thị, bắt đầu bận rộn làm việc trong tay mình.

Nàng cất một nửa số rau cho lợn đã cắt hôm nay vào chỗ râm mát, nửa còn lại thì trộn với lá úa, rồi ngâm trong chậu gỗ để rửa sạch.

thẳng vào nồi, sau khi nấu gần mười lăm phút là có thể cho lợn ăn. Tần gia chỉ có hai con lợn nên ăn cũng không nhiều lắm, hai con lợn này bây giờ đã gần trưởng thành, một con sẽ bị mổ thịt vào dịp Tết, con còn lại thì bán ở thị trấn để lấy tiền.

Sau khi nấu xong rau cho lợn, Ngũ Nha thu dọn xong xuôi rồi cũng sọt rỗng ra khỏi nhà, đi đến ruộng thu dọn bát đũa mà đám người kia vừa ăn xong.

“Đại Sơn... Đại Sơn... Ta cảm thấy khó chịu quá... Ta...” Tần Ngũ Nha vừa đi tới đầu ruộng thì lập tức nhìn thấy nhị tẩu một tay túm lấy một gốc cây ngô, một tay muốn nắm lấy Đại Sơn bên cạnh, nhưng còn chưa nắm được thứ gì đã lập tức ngất xỉu.

“Quế Phương? Quế Phương, nàng làm sao thế!” Tần Đại Sơn nghe thấy tiếng hô của vợ mình, vừa nghi hoặc quay đầu lại thì thấy vợ mình đã ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự, nhất thời luống cuống, hoảng loạn hét lên.

Tần lão hán và Lâm thị đều nghe thấy tiếng hô, vội vàng chạy tới xem xét thì thấy Trương thị nằm dưới ruộng, sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh.

“Ông ơi, thế này là sao? Không lẽ là bị say nắng?” Lâm thị bỏ việc trong tay xuống, sờ trán Trương thị, đổ một ít nước lên tay rồi vỗ nhẹ vào mặt Trương thị, nhưng dù thế nào Trường thị vẫn không tỉnh lại.

“La hét ồn ào cái gì, phỏng chừng là say nắng thôi, đồ vô dụng mới làm được ít việc cỏn con đã đời sống đời chết rồi. Đại Sơn, con đỡ vợ ra chỗ bóng râm kia ngồi một lúc là được.”

Tần lão hán nhìn thoáng qua con dâu thứ hai nhà mình, đen mặt nói: “Đại Sơn, con mau lên đi, hôm nay trước khi trời tối nhất định phải thu hoạch hết số ngô này mới được.”

“Vâng, cha.” Trên mặt Đại Sơn lộ vẻ lo lắng, nhưng không dám phản bác lại lời nói của cha mình, chỉ có thể ôm Trường thị đi vào bóng râm, đúng lúc nhìn thấy Ngũ Nha đến dọn dẹp bát đũa, sắc mặt không khỏi thả lỏng, nói: “Ngũ Nha, nhị tẩu của muội không hiểu sao lại ngất xỉu, muội chăm sóc nàng ấy nhé, bát đũa thì cứ đợi lát nữa hăng thu dọn.”

“Muội biết rồi, muội sẽ chăm sóc tẩu ấy.” Tần Ngũ Nha nhìn thoáng qua Trương thị sắc mặt trắng bệch, đáp.

Tuy rằng nhị ca và nhị tẩu đối xử với mình không tính là tốt, nhưng cũng không tính là quá tệ, so với Tần lão hán vô tình và đại ca, đại tẩu vô sỉ, nhị ca và Trương thị cùng lắm chỉ xem như ung dung ngồi một bên nhìn, không nhúng tay can thiệp bên nào cả.

Nhất là là Trương thị, tuy rằng chưa từng giúp đỡ Tần Ngũ Nha lần nào, lúc Tần Ngũ Nha bị ép tự tử cũng chỉ lạnh lùng xem náo nhiệt, nể mặt nàng và Vương thị không hòa thuận nên thỉnh thoảng mở miệng châm chọc Vương thị thôi. Tần Ngũ Nha quyết định giúp đỡ một tay cũng không có gì đáng trách, người xưa có một câu nói thế này, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè của mình. Nếu Trương thị bị bệnh không dậy nổi thì Vương thị không kiêu ngạo ngất trời mới lạ.

Ngũ Nha ra sức đỡ Trương thị dựa vào gốc cây, sau đó mới thu dọn bát đũa vào sọt tre, học kỹ năng của Lâm thị, đổ nước trong bình vào tay rửa sạch rồi nhẹ nhàng vỗ hai gò má và gáy Trương thị.

Nàng nhớ kiếp trước khi mình bị say nắng, bà ngoại luôn véo gan bàn tay và sau gáy của mình, sau đó cạo gió cho mình. Ngũ Nha vừa nghĩ đã lập tức cầm lấy tay Lâm thị, lại không ngờ vừa sờ một cái đã thấy lạnh như băng.

Không đúng, làm sao mà lạnh được chứ, những người bị say nắng không nên xuất hiện các triệu chứng như sốt, mệt mỏi, làn da nóng rực à? Nhìn sắc mặt Trương thì cũng xanh trắng đáng sợ, hoàn toàn không giống như bị say nắng, không phải là sinh bệnh đấy chứ.

Tần Ngũ Nha còn đang nghi hoặc, Trương thị vốn hôn mê lại mơ mơ màng màng mở mắt, một tay ôm bụng mình, tay kia túm lấy ống tay áo của Tần Ngũ Nha, cắn răng cố hết sức mở miệng: “Đau... Bụng... của ta... Ngũ Nha... Ta...”

Trương thị nói tiếng địa phương không rõ ràng lắm, Ngũ Nha không hiểu rốt cuộc nàng ta định nói gì, nhưng mà nhìn khuôn mặt càng ngày càng đau đớn của nàng ta, Ngũ Nha cũng bắt đầu hoảng hốt, vội vàng hô to với Tần lão hán và Lâm thị bọn họ.

“Nương, đại ca, nhị ca! Nhị tẩu đang kêu đau quá, mau! Mau tìm đại phu!”

Tần Ngũ Nha tuy rằng gầy gò thảm thương, nhưng giọng nói lại không nhỏ, vừa hét to một tiếng là không khỏi khiến mấy người Tần lão hán kinh hãi, ngay cả nhà Lý Tam và nhà Lý Thuyên Tử gần Tần gia cũng chạy ra hỗ trợ.

Nông thôn đều như vậy, ngay cả khi bình thường hay xảy ra cãi vã vì những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, nhưng một khi nhà ai xảy ra chuyện gì thì đều chạy tới giúp đỡ. Thù là thù, giúp là giúp.

Người sáng suốt đều có thể vừa nhìn đã nhận ra tình hình của Trương thị không ổn lắm, phải lập tức tìm đại phu. Nhưng thôn Lý Gia chỉ có một đại phu chân đất họ Vương, tháng trước con gái của Vương đại phu vừa xuất giá đến Kinh Châu, Vương đại phu đã theo đội ngũ đón dâu đi Kinh Châu.

Sau đó thôn Lý Gia và mấy thân phụ cận đều không có đại phu, điều này khiến mọi người trong Tần gia đều luống cuống, Lâm thị cũng sốt ruột, không biết phải làm sao bây giờ. Cũng may vợ nhà Thuyên Tử đến hỗ trợ lại có ý kiến.

“Đại Sơn, tình hình của vợ nhà ngươi không ổn lắm, không thể chậm trễ được, ngươi mau ra đầu thôn hỏi mượn xe bò của nhà Thiết Tam, dẫn vợ ngươi đến y quán trong thị trấn xem sao.”

“Nhà Thuyên Tử nói đúng đấy, Đại Sơn, con mau chóng đưa vợ lên trần khám xem sao, số tiền này con cứ cầm trước đi, trong người nướng chỉ mang theo nhiều như vậy thôi, nếu không đủ thì con nhờ người đến truyền lời, nương đưa thêm cho các con.”

Giống như tìm được người đáng tin cậy, Lâm thị nghe theo lời của vợ nhà Thuyên Tử, vội vàng thúc giục, còn lục trong người ra một tờ tiền giấy giao tử* và nhét cho Tần Đại Sơn.

* Giao tử là tiền giấy lưu thông ở tỉnh Tứ Xuyên thời Bắc Tống của Trung Quốc, là loại tiền mặt được phát hành chính thức đầu tiên trên thế giới.

“Cha, nương, vậy con ra đầu thôn mượn xe bò. Hai người chăm sóc Quế Phương nhé.”

Tần Đại Sơn cầm lấy tiền Lâm thị đưa, mặc kệ sắc mặt xanh mát của Tần lão hán, lập tức chạy ra đầu thôn. Cũng may ruộng này cách đầu thôn cũng không xa, không lâu sau, Tần Đại Sơn đã kéo xe bò về, mọi người luống cuống tay chân ôm Trường thị lên xe bò rồi lập tức chạy về phía thị trấn.

Thấy xe bò đi xa, thôn dân chạy đến giúp đỡ mới giải tán, nhưng Tần lão hán vẫn đen mặt như đáy nồi, không sao hết được.

Sắc mặt Tần lão hán khó coi như vậy không phải vì lo lắng Trương thị xảy ra chuyện, mà là đang đau lòng khoản giao tử kia.

Tần lão hán đứng ở đầu ruộng, hung hăng trừng mắt nhìn vợ mình, khiến Lâm thị sợ tới mức cuống quít cúi đầu, một hồi lâu không dám nói chuyện.

Tần lão hán vẫn không cảm thấy con dâu thứ hai Trương thị có bệnh gì, chỉ cảm thấy con trai và vợ mình làm chuyện bé xé ra to, nghĩ con dâu thứ hai Trương thị động một chút đã sinh bệnh như vậy vốn dĩ là lười biếng không muốn làm việc, nhưng nhà Lý Tam và vợ của Lý Thuyên Tử đều ở đây, vì mặt mũi nên Tần lão hán cũng chỉ có thể lấy bạc ra.

Tuy rằng cực kỳ bất mãn, nhưng Tần lão hán cũng sợ Tần gia bị mang tiếng xấu là đối xử không tốt với con dâu vì không cho con dâu khám bệnh, càng sợ lỡ như nhà mẹ đẻ Trương thị mượn lý do này đến tìm nhà mình gây sự, tống tiền.

Chẳng trách Tần lão hán lại cảm thấy đau lòng, mấy năm nay đổi tiền bạc, một lượng bạc chỉ đổi được hai quan tiền*, một quan tiền lại chỉ đổi được một ngàn đồng tiền lớn, cũng chính là một ngàn văn.

* Quan tiền: một nghìn đồng tiền xâu thành một chuỗi.

Kỹ thuật đúc đồng tiền bây giờ không được tốt lắm nên những đồng tiền bằng đồng được làm to và dày, nếu cứ giữ một ngàn văn trong người thì thực sự rất nặng, vì vậy các quan gia đã cho ra đời một loại tiền lưu thông mới được gọi là quan giao tử bằng đổi đồ vật. Đó là một loại tiền giấy dùng để thay thế cho một quan tiền, rất khác so với các ngân phiếu có mệnh giá lớn mà các tiền trang phát hành trên thị trường.

Tần Đại Sơn vừa cầm lấy hẳn một quan tiền, có thể không làm Tần lão hán tức ngực sao?

Cho dù bán hết sáu mẫu ruộng ngô thu hoạch được trong hai ngày qua cũng chỉ đổi được bốn quan tiền, nhưng Trương thị bị bệnh một trận là lập tức bay mất một quan tiền, còn chưa biết có thể chữa được hay không, ai cũng biết y quán trên trấn đều chặt chém, mấy đồng bạc vẫn chưa thấy đủ.

Hóa ra cả nhà bận rộn trước sau suốt ba tháng trời đều trở nên vô ích. Vừa nghĩ đến đây là Tần lão hán lại càng tức giận, càng không bỏ qua nổi chuyện này, không khỏi lại hung hăng trừng mắt nhìn Tần Ngũ Nha đang đứng ở bên cạnh.

Tất cả đều do con nhóc chết tiệt này, đúng là khốn nạn, chỉ biết tốn tiền, chẳng mang được điều gì tốt lành đến, chỉ khiến mình thêm bực bội. Bảo nó gả cho người ta thì nó lại dám đòi chết ở trước mặt cả thôn, hai tỷ tỷ của nó không phải đều lập gia đình như vậy sao, bây giờ chẳng phải đều sống tốt hay sao, làm sao đến lượt nó lại nhiều chuyện như vậy.

Tình hình hôm nay vốn chỉ là một chút chuyện nhỏ, cứ để Đại Sơn kéo Trương thị về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được rồi, nhưng con bé chết tiệt này rảnh rỗi không có việc gì tự dưng lại la hét lung tung, trắng trợn khiến người ta chê cười.

Trước bữa tối, Tiểu Tam Tử của Vương gia trong thôn vốn làm việc vặt ở thị trấn đã đến Tần gia, nói là Tần Đại Sơn đã nhờ y truyền tin, đêm nay hắn ta và Trương thì sẽ không trở về.

Thì ra Trường thì có thai, bởi vì thân thể suy yếu cộng thêm nhiều ngày mệt mỏi nên đã bị động thai, bây giờ vị trí thai nhi không ổn định, đại phu trong y quán đã châm cứu và kê đơn thuốc an thai, đứa nhỏ này có thể giữ được hay không, phải qua một đêm mới biết được.

Đại Sơn và Trương thì chỉ có thể ở lại y quán, một là sợ hai người già trong nhà lo lắng, hai là sợ trong tay không đủ tiền, nên mới nhờ Tiểu Tam Tử cùng thôn đến nhà nhắn tin.

Tin tức này lập tức khiến cả Tần gia nổ tung, Lâm thị vừa mừng vừa lo, vui mừng vì con dâu thứ hai có thai, lo lắng vì tình trạng của Trương thị hồi chiều thật sự rất đáng sợ, e là không giữ được cái thai này.

Ngay cả sắc mặt vốn xanh mát lạnh lùng của Tần lão hán cũng hơi dịu đi, mang theo chút vui mừng lẫn lo lắng. Tần Ngũ Nha nhìn mà cười lạnh, con dâu nhà mình chết hay sống ông mặc kệ, lúc này biết trong bụng Trương thì có thể có cháu trai nhà mình thì ngược lại biết lo lắng.

Tần Ngũ Nha hoàn toàn có thể kết luận nếu Trương thị giữ được thai thì không nói làm gì, nếu không giữ được thì Tần lão hán sẽ đau lòng cháu trai và tiền bạc, nhất định sẽ đổ trách nhiệm lên người nàng và Trương thị.

Ông ta hoàn toàn không cho rằng chính mình đã ép con dâu phải dậy khi trời còn chưa sáng, không ăn cơm đã phải làm việc, thấy thân thể con dâu không thoải mái mà còn không cho khám đại phu.

Nàng vốn thường thấy nhiều cha mẹ ở nông thôn trọng nam khinh nữ, nhưng tuyệt tình lạnh lùng ích kỷ đến mức như Tần lão hán thì cũng coi như là cực phẩm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thitự nhiên vô rừng ở. dân tình tò mò đi theo phát hiện ra ngay à - sent 2023-11-17 21:33:04
lylan2023Xem cách nam 9 mấy lâgn đầu gặp chê chẻ Chê thằng nam 9 này nha. K thèm đọc nữa - sent 2023-09-17 23:42:38
khanhmaiTác giả viết dong dài quá lang mang k vô nd chính đi xa quá xa đọc bực mình - sent 2023-07-08 22:37:35
trungthu19831981Duyệt thẻ giúp mình với ạ - sent 2023-05-06 13:19:10
Đỗ Thị Phương MaiCho mình hỏi là truyện này có na9 k ạ. Và n9 có lấy ck k ạ - sent 2023-04-29 22:51:05
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương