Trùng Sinh Thời Mạt Thế

Chương 11: Dị năng song hệ

/44
Trước Tiếp
Mùi gỉ sắt chỉ riêng máu mới có đi kèm cơn gió nhẹ bất chợt chạm vào chóp mũi An Nhiên, máu đỏ tươi chảy đến bên chân Tiêu Dương, bên trong còn trộn lẫn dịch nhầy đen đặc thành một màu sắc kỳ lạ, nhìn Tiêu Dương chớp chớp mắt, nhìn mình với vẻ vô tội, An Nhiên nghiên răng nghiên lợi. Tên này thế mà lại là dị năng giả song hệ, không gian và gió!

“Hu hu hu... Nữ thần đại nhân, đừng nhìn người ta như vậy mà, người ta không có ý giấu giếm đâu, nữ thân đại nhân đâu có hỏi người ta đâu!” Tiêu Dương trưng ra biểu cảm là lỗi của nữ thần do không quan tâm người ta, rồi uốn éo thân mình, ra vẻ Tây Tử siết chặt tim: “A a a a! Vẻ mặt lo lắng cho người ta của nữ thần đại nhân khiến tim tôi nát tan, quả nhiên nữ thần đại nhân rất yêu người ta mà! Người ta vui quá đi! Nữ thần đại nhân muốn chà đạp người ta lúc nào, người ta lúc nào cũng sẵn sàng hết đó! Hu hu hu.”

Tiêu Dương uốn éo khiến An Nhiên suýt nữa nghiền nát răng. Sát khí bốn phương khiến Tiêu Dương lùi về sau hai bước, mà xúc tua bị cắt đứt của người dị biển kia đã dài trở lại và duỗi về phía Tiêu Dương. An Nhiên nhíu mày, khẽ nhảy lên, khóe môi nở một nụ cười khinh miệt, ánh sáng trắng bạc loé lên, xúc tua khi nãy quấn lấy Nguyệt Luân đứt thành vô số đoạn, dịch nhầy màu đen bắn ra, vậy mà đồ thể thao trắng thuần trên người An Nhiên vẫn không dính lấy một giọt.

Tiêu Dương đứng bên cạnh, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, ở nơi mà màu máu đỏ tươi và màu đen cùng tồn tại, người ấy mặc đồ trắng, trong tay cầm lưỡi liềm trăng bạc, trông như một đóa sen trắng ở địa ngục, vừa thánh khiết lại vừa nguy hiểm.

“Éc...éc.”

Người dị biển đứt hết xúc tua gào đến khản tiếng, dù cho đám xúc tua ấy có thể tái sinh nhanh chóng, nhưng suy cho cùng chúng cũng là một phần của cơ thể, cảm giác đau đớn cũng không giảm nhẹ đi chỉ vì nó có thể tái sinh. Người dị biển bị cơn đau làm cho nổi giận, tập trung tất cả công kích lên người An Nhiên. Tiêu Dương mượn cơ hội này trốn đến nơi an toàn, thừa cơ rời đi.

Lưỡi liêm trong tay An Nhiên vung lên chặt đứt xúc tua trước mắt, phía sau lại có thêm một cái lặng lẽ tiến lên, An Nhiên nhún chân tránh thoát cú tập kích phía sau. Cậu hơi nhóm người ngôi trên bàn thực nghiệm, bên người lập tức có một xúc tua vươn đến, An Nhiên lật người, chân phải đạp mạnh lên tường, cả người bay về phía người dị biển, nhìn vào xúc tua tái sinh, cậu đặt mục tiêu lên nửa người trên của nó. Tao không tin đầu mày cũng tái sinh được.

Người dị biến thấy An Nhiên bay đến, phần đỉnh xúc tua chợt tiết ra chất dịch trắng khi nãy có thể ăn mòn cả sàn nhà vươn về phía An Nhiên, nếu dính phải chất dịch đó, không chết cũng rớt mất một lớp da.

Lúc này, An Nhiên đang ở giữa không trung, nếu vung đao về phía xúc tua thì sẽ khó mà vung đao thêm lần nữa khi ở khoảng cách gần như thế, bị đám xúc tua bên cạnh quấn lấy e rằng không thể thoát ra được. Nhưng nếu như không vung đao sẽ phải chịu một kích giữa không trung.

Tiêu Dương thấy thế, trong lòng nôn nóng, mặc dù bản thân là dị năng giả hệ gió, nhưng gió có thể nhờ cậy vào cũng không nhiều, ở nơi dưới lòng đất thế này hoàn toàn không có nguồn gió nào, khi nãy chẳng qua chỉ là mượn tất cả lượng gió mà dị năng giả có thể tạo ra để tạo thành lưỡi dao gió, mới có thể giữ lại một mạng, còn bây giờ, lượng gió tạo ra hoàn toàn không đủ.

Mắt thấy xúc tua gần trong gang tấc kia bị lưỡi liềm ánh bạc lạnh lẽo chém đứt, An Nhiên sắp rơi xuống bên cạnh mình, Tiêu Dương không thèm nghĩ ngợi gì đã cầm đao xông thẳng lên, vẻ mặt hung ác còn chưa kịp lộ ra đã cứng đờ bên khoé môi, trông hài hước vô cùng.

An Nhiên chậm rãi bước ra từ bên cạnh người dị biến, thấy tư thế cứng ngắc của Tiêu Dương thì khẽ nhướng mày, tên này lại sao nữa đây?

Tiêu Dương thấy An Nhiên vốn nên mười phần chết chín hoặc là chết không toàn thây giờ đây vẫn bình tĩnh, ưu nhã bước đi thì ai oán.

Gió tanh mưa máu đã nói đâu? Anh hùng cứu mỹ nhân đã nói đâu? Hức... Người ta còn chuẩn bị liều mạng một trận, để nữ thân đại nhân thấy được tư thế oai hùng của mình mà, hu hu hu... Mỹ nhân kế gì đó cũng hữu dụng với người dị biến như thế, lần sau người ta cũng thử xem!

Tiêu Dương nhìn vẻ mặt ung dung của An Nhiên, không kiềm chế được lòng tò mò của mình, vừa định đến gần quan sát xem, hửm? Người đẹp, sao cổ của mày hơi lệch lệch...

Vì thế, Tiêu Dương cứ nhìn “người đẹp” một khắc trước vẫn còn hung tàn không gì sánh được ở một khoảng cách gần như thế, một khắc sau đã bị người ta sở lên cổ, dứt khoát đến mức xác chết cũng không có cơ hội vùng dậy.

Tiêu Dương thấy lưỡi liềm kia đã trở lại thành hình chuỗi. Bất chợt cậu ta nhớ đến trên người đống xác chết ở lâu một đều có vết đao sạch sẽ dứt khoát, cảm thấy đầu gối như trúng một mũi tên. Nữ thân đại nhân, khí chất của cậu bá đạo quá!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
Vi Tran1598439904Cho e hỏi truyện này có phải đam mỹ ko ạ - sent 2022-12-06 13:04:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương