Trùng Sinh Thời Mạt Thế

Chương 12: Zombie chó (1)

/44
Trước Tiếp
Lấy được thuốc trung hoà, An Nhiên và Tiêu Dương bèn trở lại con đường ban đầu, trên đường An Nhiên kể cho Tiêu Dương nghe về chuyện được ghi chép trên quyển sổ kia. Sau khi Tiêu Dương biết được thì im lặng trong giây lát rồi cười nói: “Bị zombie cắn phải thì chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu có thuốc trung hoà thì ít ra vẫn còn một cơ hội nhỏ nhoi, hơn nữa... Có nữ thần đại nhân ở đây, người ta rất là yên tâm, vô cùng yên tâm!”

An Nhiên nghe thế thì dừng bước, đôi mắt trong veo nhìn Tiêu Dương, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Tiêu Dương cách An Nhiên chưa đến một bước, ngoài ánh mắt sâu xa ra, cậu ta còn cảm nhận được áp lực không tên, cậu ta vươn tay ra: “Xin chào! Tôi là Tiêu Dương, dị năng giả không gian, kèm theo một chút dị năng hệ phong, sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn!”

An Nhiên khựng lại trong giây lát rồi vươn tay: “Xin chào! Tôi là An Nhiên, không có dị năng!”

“Phụt!” Tiêu Dương phun ra một ngụm nước bọt, nhìn An Nhiên đang ghét bỏ nghiêng người với ánh mắt tràn đầy u oán.

“Nữ thần đại nhân, đừng khiêm tốn như vậy mà, hay là... Nữ thân đại nhân muốn giữ bí mật gì đó với người ta, người ta tổn thương quá đi!” Tiêu Dương uốn éo người, ôm lấy cổ An Nhiên mà cọ! Những nhẽo với nữ thân đại nhân gì đó thật là khiến người khác ghen tị mà!

An Nhiên đấy cái tên đã hóa thành gấu koala trên người mình ra, ánh mắt vô cùng chân thành: “Tôi thật sự không có dị năng nào cả!” Chỉ là cậu sống lâu hơn, cơ thể nhẹ hơn, tóc dài hơn, sức bật tốt hơn, vũ khí có hơi huyền ảo, và cả... hình như trước mắt chỉ có bấy nhiêu thôi. Nghĩ đến đây hình như có hơi thiếu tự tin.

Tiêu Dương thấy vẻ mặt An Nhiên không giống nói dối, lập tức hoá đá, đây quả thật là trời giáng sấm sét mà! Hãy nhìn nữ thần đại nhân ốm yếu mảnh mai của chúng ta đi, hãy nhìn đám đàn ông vạm vỡ cường tráng như chúng ta đi, có nhìn thế nào cũng là người sau có giá trị vũ lực lớn hơn mà! Nhưng, hức... Thế giới này cứ thích trêu ngươi như thế.

“Nữ thần đại nhân, sau này cậu phải bảo vệ người ta đó, người ta có thể nấu cơm, có thể giặt đồ, quả thật là tấm gương tiêu biểu lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đánh được lưu manh, còn có thể làm ấm giường nữa!” Gương mặt đẹp trai của Tiêu Dương cười dâm đãng vô cùng: “Chỉ cần là nữ thần đại nhân, có bao nhiêu lần người ta cũng chịu được!”

Đậu má! An Nhiên đánh bay tên đàn ông ẻo lả dính trên người mình, xem thường năng lực của ông đây sao? Có tin ông đây làm cậu ba ngày không xuống giường được không, hừ hừ!

Hai người men theo đường cũ về lại lối ra cầu thang đã gặp nhau, nếu lên lầu thì sẽ đến tầng hai dưới lòng đất. Hai người chậm rãi đi lên lầu, thiết kế sảnh lớn cũng đơn giản như tầng một, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến An Nhiên và Tiêu Dương đều đề cao cảnh giác.

Họ vừa ra khỏi cầu thang thì đập vào mắt là một đồng hỗn loạn, một vết máu kéo dài từ cầu thang đến giữa sảnh lớn, điểm cuối của vết máu là tay chân cụt của con người. An Nhiên quét mắt nhìn, nửa người dưới của người nọ đã không còn nữa, lục phủ ngũ tạng chẳng còn bao nhiêu, chỉ chừa lại nửa cái vỏ rỗng, miệng vết thương ở phần eo không theo quy tắc nào cả, bề mặt của nửa người trên toàn là

vết cắn và vết cào sắc bén, phần đầu của xác chết cũng bị cắn mất hơn phân nửa, một con mắt hình như đã bị ăn mất, chất lỏng trắng nhạt bẩn thỉu bắn ra đầy đất. Trong đầu An Nhiên không kìm được mà hiện lên cảnh tượng con ngươi tròn vo bị hàm răng sắc nhọn cắn vỡ, nước bên trong tuôn trào như dung nham nổ tung..

“An Nhiên, ở đây có một cái balo.” Tiếng gọi của Tiêu Dương hấp dẫn sự chú ý của An Nhiên, cậu nhìn Tiêu Dương lục lọi đồ đạc trong balo, An Nhiên đứng sang một bên mà không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, đề phòng động tĩnh xung quanh.

Trừ hai chai nước, trong balo chỉ còn sót lại một vài bánh nén và một tấm hình, sau khi Tiêu Dương thu hết đồ ăn vào không gian, lúc này mới hướng mắt nhìn lên tấm hình. Trên tấm hình không có bóng người nào, chỉ có một cái khuyên tai quen mắt vô cùng.

Tiêu Dương suy nghĩ, đưa tấm hình cho An Nhiên bên cạnh: “Nữ thần đại nhân, hình như đây là khuyên tai của cậu đó!”

An Nhiên nghe vậy bèn nhận lấy tấm hình, tức thì cậu chìm vào im lặng, trên tấm hình là cỗ quan tài bằng kính trên đài triển lãm của viện bảo tàng, khuyên tai hình vầng trăng khuyết chẳng biết có phải vì phát sáng ánh bạc hay không mà trở nên thần bí vô cùng. Cậu vô thức sờ lên khuyên tại trên tai trái, đúng là giống hệt nhau.

Tiêu Dương nhìn vẻ mặt yên lặng sau một thoảng kinh ngạc của An Nhiên, hai tay siết chặt, lòng đầy căm phẫn: “Bọn họ dám cướp đoạt khuyên tai của nữ thần, quả là tội ác tày trời, hãy để tôi băm chúng ra cho chó ăn, hừ hừ!”

Dám khinh nhờn nữ thần đại nhân của tôi, đợi xem tôi sẽ biến các người thành lợn rồi quăng zombie chó làm gậy mài răng! Hừ hừ!

An Nhiên nhìn dáng vẻ căm phẫn tức giận phừng phừng, nghiên răng nghiên lợi của Tiêu Dương, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khó hiểu, thật giống một con chó giữ nhà xù lông khi địa bàn của mình bị kẻ khác xâm phạm, đang gầm gừ cảnh cáo kẻ xâm nhập.

“Gu gu!”

Tiếng gầm gừ mang tính cảnh cáo và đe dọa chợt vang lên bên tai, An Nhiên nhìn xung quanh, không biết từ khi nào đã có mười con zombie chó lặng lẽ xuất hiện xung quanh, mà hai người đã rơi vào vòng vây của bọn chúng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Vi Tran1598439904Cho e hỏi truyện này có phải đam mỹ ko ạ - sent 2022-12-06 13:04:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương