Trùng Sinh Thời Mạt Thế

Chương 14: Tấm hình

/44
Trước Tiếp
Từ sau khi sống lại, An Nhiên vẫn luôn ở trong phòng thực nghiệm này, bên cạnh không phải zombie thì là zombie chó, cao cấp hơn một chút thì chỉ có một con là thể kết hợp giữa bạch tuộc và người đ khó khăn lắm mới gặp được một con người, còn là một tên vua ảo tưởng ẻo lả ngu ngốc, An Nhiên tỏ vẻ cuộc sống thật là khổ cực. Khó khăn lắm mới có một con người có lẽ là bình thường, An Nhiên khoát đi về hướng mà tiếng kêu cứu truyền tới.

Ánh mắt thô tục với YY vô hạn của người bên cạnh khiến cậu hold không nổi! Nếu còn không đi, cậu sợ mình sẽ lấy Nguyệt Luân chém một nhát mất! Dù sao cũng đã chém cả ngày rồi, chắc Nguyệt Luân c đã quen...

Thấy đối tượng ảo tưởng đi mất rồi, Tiêu Dương vuốt mặt một cái rồi loạng choạng đuổi theo, mất máu quá nhiều, phải làm sao đây?

Tiếng kêu cứu yếu ớt kia truyền đến từ cửa cầu thang, đi theo phương hướng của âm thanh, An Nhiên đi vào cầu thang, mùi máu tươi nồng nặc tràn khắp không trung, thậm chí còn nhiễu xuống dọc theo thang, mà tiếng kêu cứu được truyền đến từ lâu ba.

Cậu giẫm lên cầu thang, lầu ba cũng là đường đi duy nhất để bọn họ ra ngoài, lối ra đã gần trong gang tấc.

Cùng với ánh nắng chói mắt, cảnh tượng toà nhà được thu vào đáy mắt.

Không có sự rộng rãi của ba tầng dưới lòng đất và những máy móc thực nghiệm bức bối lạnh lẽo, lầu ba là sân bay lộ thiên, ra khỏi cầu thang. An Nhiên lại được nhìn thấy ánh mặt trời đã lâu không gặp, k mắt của cậu không tự chủ được mà trở nên ẩm ướt.

Sự thất vọng khi bị đẩy vào đàn zombie, nỗi đau đớn và tuyệt vọng khi bị đàn zombie gặm cắn và niệm vui sau khi sống lại, đủ mọi loại tình cảm đan xen nhau từ trong tim cuộn trào ra ngoài. Lúc này, d nhận được sự vỗ về của cơn gió nhẹ và ánh mặt trời, An Nhiên không cầm lòng được mà đỏ mắt, đây là niềm vui sướng được sống sót mà người chưa từng trải qua cái chết sẽ chẳng thể nào cảm nhận được. Phòng thực nghiệm bí mật xây trong núi, sân bay lộ thiên được xây ở lưng chừng núi, la liệt máu tươi, tay chân đứt gãy, thậm chí còn có cả xác của zombie. Nhưng khi nhìn qua hàng rào hư hỏng, An Nhiên tu rất rõ rừng rậm dưới núi, dù không có tiếng chim hót mùi hoa thơm nhưng vẫn khiến người ta thấy vui vẻ, khiến An Nhiên nhận thức được rõ ràng sự thật rằng bản thân vẫn sống trên đời.

An Nhiên chuyển tầm mắt lên người kêu cứu đang nằm ở cửa cầu thang, lúc này, khắp người anh ta đều là vết cắn giống như nửa thi thể ở dưới, nhưng anh ta chỉ bị cắn đứt một chân, chân còn lại tuy vẫn nhưng đã sắp thành xương trắng, khiến An Nhiên không khỏi nhớ cảm thán về sự hung tàn của zombie chó.

Đoán chừng người này bị zombie chó cắn chưa lâu nên vẫn chưa biến thành zombie, nhưng những nơi bị zombie chó gặm cắn đã hoá đen, thậm chí còn chảy mủ, virus đã xâm nhập rồi.

Nhìn mặt anh ta thì khoảng chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền nam tính mạnh mẽ.

An Nhiên nhìn vào quần áo giống hệt với thi thể dưới kia, trong lòng không khỏi nhớ đến tấm hình.

“Người bên dưới là đồng đội của anh?” Hiển nhiên Tiêu Dương cũng đã phát hiện vấn đề này, cậu ta lên tiếng hỏi.

Người nọ nằm dưới đất, vì mất máu quá nhiều nên ý thức đã trở nên mơ hồ, An Nhiên lấy một chai nước khoáng trong balo ra đổ lên mặt anh ta, định đút anh ta mấy ngụm. Nhưng Tiêu Dương bên cạnh lại t lên”Ai da” rồi lấy chai nước đi, nhìn An Nhiên với ánh mắt quở trách, sau đó tự mình đút nước.

Dù đã biết nguồn nước rất quý hiếm, nhưng An Nhiên không muốn manh mối có thể làm rõ bí mật thân thể của mình bị đứt đoạn, vậy nên cậu thấy vui với việc Tiêu Dương không phản đối.

Về phần ánh mắt khiển trách kia của Tiêu Dương thì có thể lý giải rằng sao có thể để nữ thần đại nhân bỏ qua sự kiêu ngạo của mình mà tự tay phục vụ người khác kia chứ!

Người nọ thở dốc một hồi, lúc này mới run rẩy mở mắt nhìn Tiêu Dương, sau đó lại chuyển tầm mắt lên người An Nhiên, khi nhìn đến khuyên tai trăng bạc trên tai trái của cậu, anh ta chợt trừng mắt. “Sao các anh biết đến chiếc khuyên tai này? Vì sao lại muốn tìm nó? Là ai bảo các anh đến tìm?” An Nhiên ngôi xổm xuống, trầm giọng hỏi.

Người nọ nghe An Nhiên hỏi thế thì há miệng, trong biểu cảm lộ ra vẻ căm phẫn mà càng nhiều hơn là sự hối hận, thật lâu sau mới khàn giọng nói: “Không...biết...“. Anh ta cử động cơ thể một cách gian n mỗi cử động đều để lại vết máu đỏ lên mặt đất: “Có người cầm... tầm... hình... bảo... tiểu đội... bọn tôi... đến nơi... này, tìm cậu... và... lấy... lấy... khuyên tai.”

“Có biết là ai không?” An Nhiên nhíu mày, hỏi.

Người nọ lắc đầu: “Tiểu đội... chúng tôi... được thuê... không... hỏi thân phận khách, nhưng... người đó trả rất nhiều... rất nhiều... lương thực.”

“Người nọ chỉ thuê tiểu đội của anh thôi sao?” Nụ cười trên mặt Tiêu Dương dần biến mất, lộ vẻ nghiêm túc, cậu ta hỏi.

Người nọ lắc đầu: “Không... biết.”

An Nhiên và Tiêu Dương nhìn người đang nằm, không hỏi thêm nữa.

“Xin các cậu... cho... tôi... được chết... thoải mái đi! Tôi không muốn... không muốn biến thành... cái thứ... quái vật kia.”

Người nọ cố gắng ngẩng đầu lên, An Nhiên nhìn vào đôi mắt kiên định kia nhưng không đáp lại. An Nhiên đứng dậy, trong nháy mắt, một cảm giác choáng váng ập đến, nhưng cảm giác ấy đến nhanh m cũng nhanh.

Chẳng bao lâu sau, lưỡi liềm cực lớn của Nguyệt Luân xuất hiện dưới ánh mặt trời, trông lạnh lẽo vô cùng, màu bạc chói mắt loé qua, người nọ không còn hô hấp, An Nhiên lại nhìn thấy sự giải thoát trong mắt kiên định kia.

Người cuối cùng của tiểu đội đánh thuê đã ngã xuống tại đây.

Không nói rõ được là tiếc nuối hay vui mừng, tại mạt thế, sinh mạng trở nên yếu đuối như thế, đây là một nỗi bi ai khó nói nên lời.

“Nữ thần đại nhân, tiếp sau đây cậu có dự tính gì?” Tiêu Dương tươi cười rạng rỡ, khiến An Nhiên có cảm giác như bị ánh nắng làm chói mắt.

“Tôi muốn đến thành phố S tìm người thân của tôi ở đó, còn cậu?” An Nhiên hỏi.

Tiêu Dương cười mấy tiếng rồi đu lên người An Nhiên cọ mấy cái: “Người ta là tín đồ trung thành của nữ thần đại nhân, muốn đi theo nữ thần đại nhân cả đời! Người ta còn muốn ở bên cạnh, lúc nào cũng sàng để nữ thần đại nhân lâm hạnh, chà đạp gì đó! Không cần khách sáo đâu!”

An Nhiên nhìn thanh niên rạng ngời không biết cao hơn mình bao nhiêu đang đu lên cái thân nhỏ bé của mình, còn cọ vào cổ mình như động vật làm nũng, thậm chí... tên đàn ông dung tục này còn hít sâu 1 hơi nữa. Cậu nhấc chân đá mạnh vào bụng cậu ta.

“Á!” Một tiếng kêu thảm vang lên, vật nặng vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên bầu trời rồi rơi xuống đất.

An Nhiên thu chân lại, đi về phía trực thăng, xem nhẹ ánh mắt dung tục đến cùng cực sau lưng mình.

Hức hức hức... Nữ thần đại nhân mềm quá, thơm quá, muốn cắn một cái quá, án
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Vi Tran1598439904Cho e hỏi truyện này có phải đam mỹ ko ạ - sent 2022-12-06 13:04:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương