Trùng Sinh Thời Mạt Thế

Chương 15: Bay lên

/44
Trước Tiếp
Trên cửa trực thăng đầy vết máu và dấu tay, mùi máu nồng nặc tản ra trong không khí, vết máu trên mặt đất như thể được sơn đi sơn lại hết lớp này đến lớp khác. Nhìn vào tấm vải trắng phủ đầy bị trong góc, An Nhiên đoán đó là nhân viên phòng thí nghiệm muốn lên trực thăng để bỏ trốn, nhưng bị lũ zombie đang đuổi theo kéo lại.

Bây giờ đã là buổi trưa, dù ánh sáng mặt trời không gây hại nhiều cho lũ zombie, nhưng vẫn có ảnh hưởng, vì vậy hầu hết các zombie sẽ không lang thang bên ngoài vào ban ngày. So với sự nguy hiểm tr phòng thí nghiệm, bên ngoài chỉ có những thi thể của lính đánh thuê, ngoài ra không có một sinh vật sống nào, nhưng cũng không loại trừ khả năng đã bị zombie không chế.

Lên trực thăng, Tiêu Dương bắt đầu kiểm tra xem có nguy hiểm nào không, sau đó ngồi vào buồng lái. Tiêu Dương nói: “Nữ thần đại nhân, động cơ không bị hỏng, nhưng nhiên liệu không còn nhiều, không bay thẳng đến thành phố S, chỉ có thể đáp xuống ở chỗ gần đây thôi.”

Tiêu Dương nhìn An Nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi rồi không nhiều lời nữa, tự khởi động động cơ, tiếng cánh quạt chuyển động vang lên, trực thăng rời khỏi mặt đất.

An Nhiên thở dài, cảm giác choáng váng vừa dâng lên đã dịu lại, sự mát mẻ sau lưng khiến cậu tỉnh táo lại. An Nhiên xoa huyệt thái dương, cảm thấy kì lạ, không phải say máy bay sao?

Thôi, quên đi, ngủ đã!

An Nhiên ngủ không sâu, những tiếng ong ong bên tại bắt đầu biến mất, bốn bề vắng lặng. An Nhiên mở mắt, đập vào mắt không phải là bầu trời mà là rừng cây vô cùng rậm rạp. Nhưng điều kì lạ là không nghe thấy tiếng 1 loài động vật nào, không có tiếng chim kêu, xung quanh bao bọc bởi bầu không khí chết chóc khiến người ta rùng mình.

An Nhiên nhìn xung quanh, cảm thấy rất quen thuộc, có một thứ gì đó đang kéo tay cậu về phía trước, An Nhiên không thể khống chế được, dường như có thứ gì đó đang thu hút cậu.

Không biết qua bao lâu, An Nhiên thấy rừng cây biến đổi, những cây cỏ xung quanh An Nhiên thay đổi theo bước đi của cậu, cành lá màu vàng biển xanh, bên tại bắt đầu vang lên tiếng chim hót, thậm chí có thỏ chạy qua rồi cũng quay đầu nhìn cậu. An Nhiên cảm thấy rất kì quái, khu rừng đột nhiên tràn đầy sinh khí như nghênh đón chủ nhân vậy.

An Nhiên nghe thấy tiếng nước chảy, trước mặt lập tức xuất hiện một dòng suối nhỏ, phía trên là một thác nước màu bạc, An Nhiên chưa kịp ngắm nhìn thì đã bị một cái quan tài bằng băng thu hút sự chú ý. Dưới thác nước có một cái hồ nhỏ sâu không thấy đáy, trong hồ là một cỗ quan tài băng rất đẹp. Thứ khiến người ta kinh ngạc nhất là dù cỗ quan tài băng bị nước che khuất nhưng vẫn có thể nhìn thấy ng mặc áo trắng nằm bên trong.

An Nhiên đột nhiên nghĩ đến lúc mình mới sống lại, cậu đã bò ra từ cái quan tài nào đó, đột nhiên cỗ quan tài trước mặt trở nên rất quen mắt. Trong rừng cây có thác nước, trong thác nước có cái hồ, trong hồ có quan tài, chuyện này còn kinh khủng hơn cả phim kinh dị.

An Nhiên muốn đến gần nhưng đột nhiên trong chớp mắt quan tài đã không còn bóng người, mà người mặc đồ trắng lại đang lơ lửng trên mặt nước.

An Nhiên nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm của người đó, chớp mắt một cái, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.

Người trước mặt có thể coi là tuyệt thế vô song. So với An Nhiên hiện tại, người đó hồng hào chứ không trắng như An Nhiên, trên người tỏa ra một loại khí chất yếu ớt. Một cơn gió lạnh thổi qua, An Nhiên quay đầu nhìn rừng cây, mở to mắt.

Rừng cây lại bắt đầu ngả vàng, từng cơn gió lướt qua cuốn theo những chiếc lá, thậm chí khu rừng còn trở nên lạnh lẽo hơn lúc An Nhiên mới bước vào, giống như từ hạ chuyển sang thu, thậm chí sang đông rừng cây dường như mất hết sức sống trong giây lát.

An Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng cạnh thác nước nhìn người đang bất động, gió lạnh thổi qua tóc người đó, sắc mặt hồng hào trở nên trắng bệch, khuôn mặt như mất màu máu, cơ thể gây trong lớp áo rộng thùng thình khiến người đó trông càng thêm yếu ớt, mà lúc này rừng cây trở nên trơ trụi không còn một chiếc lá.

An Nhiên kinh ngạc nhìn khu rừng như đang chết dần chết mòn, lại nhìn người có khuôn mặt tinh xảo như được điêu khắc đó lại quay lại nằm trong quan tài bằng.

An Nhiên nhìn thấy cơ thể người đó xảy ra những biến đổi rất nhỏ.

Hoa tai bạc hình mặt trăng trên tai trái của người đó biến mất rồi.

An Nhiên đột nhiên thấy mặt đất rung chuyển, sau đó lại cảm thấy chóng mặt đau đầu, sau đó là tiếng hét chói tai của Tiêu Dương:

“Nhanh, nhảy dù, máy bay rò rỉ nhiên liệu!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Vi Tran1598439904Cho e hỏi truyện này có phải đam mỹ ko ạ - sent 2022-12-06 13:04:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương