Trùng Sinh Thời Mạt Thế

Chương 16: Cánh rừng thiêng

/44
Trước Tiếp
Trong trực thăng bắt đầu lắc lư điên cuồng, An Nhiên phải nắm chặt tay vịn để đứng vững. Tiêu Dương gắng sức điều khiển chiếc trực thăng, nhìn từ bên ngoài, chiếc máy bay như một con bươm buớm mất đà đang lao thẳng xuống dưới.

An Nhiên nắm lấy dù, khoác lên lưng, mở cửa máy bay, tiếng gió vù vù ập đến, thổi bay tất cả mọi thứ trong khoang trực thăng. Tiếng “vù vù” vang lên bên tai.

“Chuẩn bị chưa? Nhanh đến đây!” An Nhiên giữ lấy cửa cabin, hét to.

Tiêu Dương nghe thấy vậy, thả tay khỏi động cơ, nhảy đến cạnh An Nhiên.

“Đưa tay đây, Tiêu Dương! Nhanh đưa tay cho tôi!” An Nhiên bước một bước lớn, đưa tay ra trước mặt Tiêu Dương, hét to.

Tiêu Dương cố mở mắt, thấy cánh tay đưa đến thì nắm lấy, cảm nhận được xúc cảm mềm mại.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy cơ thể thoát khỏi sự lắc lư của máy bay, bên tai là tiếng gió vù vù, xung quanh là bầu trời xanh ngắt, ánh sáng chói mắt khiến Tiêu Dương choáng và - cả chiếc trực thăng đang phát nổ cũng không thu hút được sự chú ý của cậu ta.

ngay

Tốc độ lao xuống giảm đi khi mở dù, Tiêu Dương ôm An Nhiên, mở to mắt vì khó tin. Mái tóc dài mềm mại tung bay trong gió, như được mạ thêm một lớp vàng dưới ánh mặt trời. Người trước mắt đang n môi, gương mặt tinh xảo mang vẻ kiên nghị không hợp với vẻ ngoài. Tiêu Dương không khỏi nghĩ đến vị thần đứng trong ngôi đền Hy Lạp nhìn xuống tất cả chúng sinh.

Tiêu Dương ôm ngực thở dài... Ôi - Nữ thân đại nhân thơm quá, eo nữ thần đại nhanh thon quá, vòng ôm của nữ thân đại nhân ấm áp qua, cả đời này cũng không muốn buông tay!

An Nhiên không hề biết Tiêu Dương nghĩ gì, nếu biết, có lẽ cậu sẽ buông tay ngay lập tức, thậm chí sẽ giẫm Tiêu Dương thành cái bánh thịt.

Hai người cách mặt đất càng lúc càng gần, để tránh bị mắc vào cây, An Nhiên đầy Tiêu Dương, muốn cậu ta buông tay để nhảy xuống. Ai ngờ Tiêu Dương lại chớp chớp mắt, vùi đầu vào lồng ngực An Nhiên CO.

An Nhiên bị cọ nổi hết da gà, nhìn Tiêu Dương bày ra dáng vẻ như chim non nép vào lòng người khác, trực tiếp đá bay cậu ta.

“Ai uiiiiii”

Một tiếng kêu vang lên, An Nhiên cởi dù, đáp đất thành công, còn về người đang nằm cách đó không xa.... ai cần quan tâm cậu ta tiếp đất bằng mặt hay bằng đầu!

Ở một nơi khác, tiếng trực thăng đáp xuống kêu ong ong, bên sườn núi lại lần nữa xuất hiện con người.

Sau khi hạ cánh, cửa trực thăng mở ra, một nhóm quân nhân cầm súng bước ra, tiến vào lối đi cạnh xác chết.

Một tiếng sau, đội quân đó chạy lại chỗ trực thăng, xếp hàng báo cáo: “Báo cáo, tất cả mối nguy hiểm đã được diệt trừ, không phát hiện mục tiêu, dưới tầng hầm phát hiện chủng biến dị mới.”

Nghe báo cáo xong, người trong trực thăng nói: “Thu thập tư liệu về chủng biến dị, rút quân.”

“Rõ!” Binh lính đồng thanh đáp, quay người nhận lệnh.

Không lâu sau, ở thành phố B, trong trụ sở quân đội, một tập tài liệu được đặt ngay ngắn trên bàn.

“Báo cáo thủ trưởng, ba nhiệm vụ liên tiếp của đặc chủng thất bại, không phát hiện được mục tiêu, tất cả những nguy hiểm trong phòng thí nghiệm đã bị tiêu diệt, phát hiện chủng biến dị mới và phát hiện vết máy bay phát nổ ở hướng thành phố S.”

Người đứng sau bàn làm việc vẫy tay, người báo cáo lui ra ngoài, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Người đàn ông nhìn cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt tối tăm, ánh nắng xuyên qua cửa kính sát sàn trong suốt, phủ một lớp màu vàng lấp lánh trên cơ thể thon dài, bộ quân phục màu xanh đậm nghiêm nghị toát vẻ độc đoán, dòng người bên ngoài cửa sổ như đang bò dưới chân người đó.

Trong tập tài liệu trên bàn, thiếu niên trẻ tuổi tuyệt đẹp trong bức ảnh đang ngủ yên trong quan tài băng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Vi Tran1598439904Cho e hỏi truyện này có phải đam mỹ ko ạ - sent 2022-12-06 13:04:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương