Trùng Sinh Thời Mạt Thế

Chương 2: Quan tài băng

/44
Trước Tiếp
Trong tấm gương, vẻ ngoài của thiếu niên xinh đẹp và cao quý, có một không hai, mái tóc màu trắng mềm mại xõa ra, hai lọn tóc mai rủ xuống nhẹ đung đưa trước ngực càng làm tăng vẻ mỹ lệ cho thiếu niên, hoa văn trên trán trông có vẻ thân bí, chiếc khuyên bạc hình trăng lưỡi liềm lộ vẻ tao nhã và cao quý.

An Nhiên không khỏi bước lên trước vài bước, chiếc váy chuyển động theo đường cong ưu nhã, phác họa nên thân thể thon gầy của thiếu niên, chiếc vòng trăng lưỡi liềm lấp lánh ánh sáng trên cổ tay trái. An Nhiên như thể nhìn thấy nữ... khụ, nam thân Hy Lạp cổ thần bí cao quý!

Khuôn mặt xinh đẹp cao quý, khí chất, nhưng... An Nhiên im lặng bụm mặt phun máu, khí thế kiêu ngạo đã nói đâu? Dù không có khí thể kiêu ngạo cũng phải đàn ông chút chứ! Khuôn mặt tràn đầy cảm giác yếu đuối này là thế nào?! Chắc chắn là do cách mình bò ra khỏi quan tài không đúng rồi!!

An Nhiên hận không thể quay lại làm bạn đồng hành cùng cô Sadako lần nữa. Cậu nhìn mái tóc dài sau lưng, rồi tiện tay cầm cái kéo, thật sự không thể chấp nhận được vẻ ngoài “yếu ớt” này.

Cậu cầm tóc lên, nhắm mắt xoẹt một cái!

Mở mắt ra: “... Ủa?”

Cắt lại! Không được!

Mạnh tay hơn! Vẫn không được?!

Cậu dùng hết sức để cắt cắt cắt cắt cắt! Vẫn không được?!!

An Nhiên yên lặng cầm cây kéo trước mắt lên nhìn, bất chợt phát hiện ra trên thân kéo có thêm mấy lỗ hổng.

Ha ha... An Nhiên ném cái kéo đi, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lướt qua hàng vạn câu chửi đậu má, mỗi câu còn kèm theo một thiếu niên vẻ ngoài hoàn hảo, tóc dài tung bay...

Con mẹ nó, có phải con người không thể?! Đây là cái tóc gì thế? Đây có còn là tóc không? Đây rõ ràng còn cứng hơn cả sợi thép!!

An Nhiên nóng nảy một lúc, quyết định không để ý đến bóng người trong gương, lật hết đồ đạc trong phòng lên, dù có là tận thế thì mặc bộ đồ này ra ngoài vẫn cứ như tên thần kinh vậy!

May mà cậu tìm được một bộ đồ vận động vừa người trong tủ đồ của chủ căn phòng, có vẻ như là quà tặng người khác.

An Nhiên thay đồ không chút áp lực rồi tìm một cái balo nhét những đồ hữu dụng trong phòng vào, nghĩ một lúc vẫn bỏ bộ đồ màu trắng và vòng tay vào, dẫu sao đây cũng là đồ còn lại trên người nguyên chủ.

Nhìn mái tóc dài, An Nhiên lại thở dài, tìm một cái mũ trắng, cột tóc lại, dùng mấy sợi tóc che đi hoa văn rồi đội mũ lên. Dù dáng người cậu giờ thon gầy nhưng vẫn không lộ vẻ mỏng manh mà có cảm giác đẹp trai hoạt bát mới lạ, trông thể này thuận mắt hơn nhiều.

Cậu đưa tay xoa mặt mình, cảm giác trên tay mềm mại nhẵn nhụi, cảnh tượng kiếp trước quanh quẩn trong đầu, đôi mắt sáng trong như hổ phách dần u ám, Lưu Cương, Lâm Huyên ...

An Nhiên cầm gậy sắt bước ra khỏi phòng thí nghiệm không một bóng người.

Hành lang dài yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của An Nhiên, bước đến chỗ rẽ, An Nhiên nghiêng người thấy vết máu đầy hành lang trắng xóa, thậm chí còn có một nửa thân thể và mấy cánh tay cẳng chân rơi trên mặt đất. Máu đã khô lại, thậm chí còn thâm đen, nhưng mùi gỉ sắt nồng nặc trong không khí vẫn không tản bớt đi.

An Nhiên nắm chặt gậy sắt trong tay, bây giờ mình không có dị năng, chỉ có thể dựa vào sức vốn có, hệ số nguy hiểm cao hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ có thể nâng cao cảnh giác.

An Nhiên đi về phía sảnh, cảnh tượng ngoài sảnh cũng dần hiện rõ.

“Gào...”

Đột nhiên một con zombie lao về phía An Nhiên từ trong chỗ rẽ, An Nhiên nghiêng người tránh thoát, đập mạnh gậy sắt về phía zombie, hỗn hợp máu màu nâu và óc tung tóe đầy đất, An Nhiên ngây người. Nhìn zombie gục xuống rồi nhìn tay mình, không biết nên khóc hay nên cười.

Hóa ra cơ thể này là một lực sĩ khoác tấm da dê...

Ôi, thế giới này đúng là toàn lừa dối!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Vi Tran1598439904Cho e hỏi truyện này có phải đam mỹ ko ạ - sent 2022-12-06 13:04:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương