Trùng Sinh Thời Mạt Thế

Chương 3: Nguyệt lượng (1)

/44
Trước Tiếp
An Nhiên cảm thán rồi cầm gậy sắt tiếp tục đi về phía trước, bầy zombie bị thu hút vì tiếng gào của con zombie ban nãy nên nhào về phía An Nhiên. Kiếp trước An Nhiên đã có kinh nghiệm đối phó với mấy con zombie cấp thấp nên không sợ, biết sẽ có nhiều zombie bị thu hút đến hơn, sau khi giải quyết ngoài sảnh xong lập tức đi về phía một cánh cửa khác.

Đánh luân phiên không phải cách hay, trừ khi cậu có dị năng giết zombie ở phạm vi rộng, ví dụ như - hệ lôi.

Nào ngờ vừa bước ra ngoài, sảnh trước mắt đột nhiên biến mất, đổi thành một cảnh tượng khác.

“An Nhiên, An Nhiên, anh sao rồi? An Nhiên.” Giọng nói trong trẻo mang theo sự quan tâm làm An Nhiên hoảng hốt.

“Anh Nhiên, không phải thằng nhóc cậu nhìn Huyên Huyên đến ngây người đấy chứ!” Bên cạnh có người vỗ vai cậu, sau đó một cánh tay khoác chặt lên cổ mình: “Thằng nhóc cậu ngây ngốc gì thế!” An Nhiên nhìn khuôn mặt vừa quen vừa lạ bên cạnh, không nói nổi cảm giác trong lòng là gì.

“An Nhiên, anh không sao chứ? Có phải bị bệnh rồi không?” Bên cạnh vang lên tiếng hỏi han lo lắng của cô gái, An Nhiên nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Huyên.

“Này! An Nhiên, không phải cậu bệnh thật chứ? Nếu bệnh thì tiệc tốt nghiệp tối nay không cần phải đi nữa, dẫu sao cũng thế này rồi!” Người đàn ông sáng sủa cười to bên cạnh chính là Lưu Cương, chỉ thấy cậu ta vẫy tay cười rồi kéo An Nhiên nói với Lâm Huyên: “Huyên Huyên, tiệc tốt nghiệp tối nay bọn anh không đi nữa, em đi đi! Đi một mình nhớ cẩn thận, xong rồi thì gọi cho anh, anh đến đón em! Còn về An Nhiên... nghỉ ngơi cho khỏe, nay anh sẽ miễn cưỡng làm sứ giả hộ hoa một tối!”

Lâm Huyện lắc đầu, giọng nói vẫn mỏng manh nhẹ nhàng như cũ: “Không cần đâu, em cũng không đi nữa, em ở cùng An Nhiên!”

“An Nhiên, thằng nhóc cậu có phúc thật, cậu nhìn Huyên Huyện luyến tiếc cậu kìa!” Lưu Cương trêu chọc.

“Anh Lưu!” Giọng nói hờn dỗi dịu dàng như nước, mang theo sự ngại ngùng vốn có của con gái.

“Được rồi, cứ thế đi! Tối nay ba chúng ta không đi!” Lưu Cương sảng khoái xua tay, kéo An Nhiên đi về phía bệnh viện. Lâm Huyên đi bên cạnh An Nhiên, vẻ mặt lo lắng.

“Được rồi, An Nhiên, đến lượt cậu rồi, mau vào đi!” Lưu Cương thấy An Nhiên đứng trước cửa bệnh viện nhưng không cất bước, không khỏi thúc giục. An Nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười, nói: “Cảm ơn!”

Lưu Cương nắm chặt tay phải huơ huơ đe dọa: “Thằng nhóc cậu thiếu đánh à, dám nói...”

“A...”

Còn chưa trêu xong, Lâm Huyên bên cạnh đã thét lên, vết máu trên mặt người trước mắt xinh đẹp như lúc mình bị zombie xé xác vậy, hoa bỉ ngạn nở ra trên xương cốt tươi đẹp như nắng chiều.

An Nhiên cụp mắt, trong mắt là màn sương mù dày đặc, thì ra chúng ta từng vui vẻ như vậy!

Lúc mùi gỉ sắt hôi thối tràn ngập trong sảnh, An Nhiên lùi một bước rồi không nhúc nhích nữa, lúc này cậu nở nụ cười nhạt, trông cực kỳ xinh đẹp.

Một con zombie ẩn nấp trong sảnh chậm rãi bước lên phía trước, bộ đồ bị xé rách không còn hình dáng, trông như mở vải rách treo trên người, vết máu còn lại đã khô nhưng vẫn rất tươi tắn, khuôn mặt đã mất tình cảm nhân loại lúc này lại nở nụ cười quỷ dị.

Bước đến trước mặt An Nhiên đang ngây người, zombie chậm rãi giơ tay ra, chất lỏng đặc sệt màu nâu không chịu không chế trào ra khỏi cái miệng đang há, máu thịt tươi mới của nhân loại tỏa ra mùi hương mê người, thu hút nó!

Nhanh! Đồ ăn ngon lành đang ở ngay trước mặt kìa!

“Ram!” “Gào...”

Tiếng va chạm giữa gậy và da thịt vang vọng giữa sảnh lớn, con zombie khàn giọng phát ra tiếng kêu không rõ, An Nhiên nhìn cánh tay bị mình đập gãy giờ đang lủng lẳng trên người con zombie thì nhíu mày lại. An Nhiên biết con zombie trước mắt không thể so được với những con zombie cấp thấp kia.

Kiếp trước cậu từng nghe nói nhân loại sở hữu dị năng có thể nâng cao thực lực của mình, mà theo thời gian trôi qua, zombie cũng dần tiến hóa từ tốc độ đến sức mạnh thân thể, thậm chí còn có được các kiểu dị năng như nhân loại. Trong đó đặc biệt nhất là zombie hệ tinh thần, nó có thể khống chế thần kinh của nhân loại, giống như cậu ban nãy.

Nhìn thấy cánh tay gãy của zombie, An Nhiên biết zombie trước mặt không chỉ là zombie hệ tinh thần mà cơ thể nó cũng đã tiến hóa đến cấp trung đẳng.

Thấy một cú tấn công không có hiệu quả lớn, An Nhiên vô thức nhảy ra sau. Khi vừa nhảy lên, An Nhiên phát hiện ra cánh tay còn lành của zombie đã vươn tới phía mình, tốc độ rất nhanh làm cậu trốn không kịp.

Tốc độ của nó cũng đã tiến hóa!

An Nhiên bị zombie hất mạnh ra thì cười khổ. Đúng là xui xẻo, không ngờ hôm nay lại đụng trúng một con zombie máy bay chiến đấu!

“Rầm...” An Nhiên đụng trúng kính trưng bày trong sảnh lớn, kính vốn kiên cố lúc này vỡ tan rơi xuống đất, đồ vật tinh xảo được trưng bày bên trong cũng rơi xuống, vang lên một tiếng giòn giã.

An Nhiên ho nhẹ mấy tiếng, tơ máu vương bên khóe miệng, lục phủ ngũ tạng khó chịu như bị quân lại với nhau!

Cậu ngước mắt lên thấy móng vuốt mang theo vết máu loang lổ đã kề sát trong gang tấc!

Chẳng lẽ cậu mới sống lại có mấy giờ mà giờ đã chết trong tay zombie sao...
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Vi Tran1598439904Cho e hỏi truyện này có phải đam mỹ ko ạ - sent 2022-12-06 13:04:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương