Trùng Sinh Thời Mạt Thế

Chương 5: Nguyệt lượng (3)

/44
Trước Tiếp
Đối với danh từ ngập mùi thánh mẫu Mary Sue này, An Nhiên đè nén tâm lý muốn chửi bậy. Cậu nhẹ nhàng phủi tro bụi dính trên mũ, đội mũ cho ngay ngắn, cầm cái chuôi đã hóa thành một cây lưỡi hái cán dài, đi xuyên qua sảnh lớn, tiếp tục tìm đường ra.

Trong ba lô của An Nhiên chỉ có một chai nước khoáng và một ít bánh quy, chắc là đồ ăn vặt thường ngày của nhân viên sở nghiên cứu. Nếu ở đây lâu dài, dù không bị zombie ăn mất thì cũng chết đói, thể chẳng thà bị zombie ăn còn hơn!

Ra khỏi sảnh lớn, đi xuyên qua hành lang đầy vết máu, An Nhiên nhìn thấy rất nhiều chiếc lồng bị mở ra, ổ khóa rơi trên đất, An Nhiên đoán chắc đây là vật thí nghiệm giống chó. Những động vật sau khi bị nhiễm virus còn khó đối phó hơn cả zombie cấp trung, vì bọn chúng giữ lại bản năng thân thể, đồng thời vì virus mà tiềm năng của bọn chúng còn phát triển đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Ví dụ như chó sau khi bị nhiễm virus, răng nanh vốn đã sắc nay còn bén hơn, thậm chí tốc độ sau khi lây nhiễm còn tăng lên, năng lực cũng nhảy vọt.

Tất cả các loài động vật khác cũng vậy, virus làm bản năng dã thú của chúng được kích thích hoàn toàn, chỉ là theo An Nhiên biết, trước mắt chỉ có chó xuất hiện tình huống bị lây nhiễm.

Kiếp trước An Nhiên ở trong một tiểu đội, lúc gặp hai con zombie chó, họ phải hi sinh hai đội viên mới có thể tiêu diệt được chúng. Thi thể hai đội viên đầy lỗ thủng, máu tươi chảy ròng ròng, một người trong đó còn bị zombie chó nhảy lên cắn đứt cổ, tim ngừng đập ngay lập tức.

Mà bây giờ nhiều lông như thế, có thể nghĩ ra nơi này có bao nhiêu zombie chó. An Nhiên quan sát động tĩnh xung quanh, rồi đi về phía cửa lớn đối diện.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khoảng cách chỉ mười mấy mét mà An Nhiên đi tận mấy phút, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Cậu xoay tay nắm cửa, tiếng mở cửa “lạch cạch” vang lên, chậm rãi đẩy cửa ra, trước mặt có một con đường, phía cuối là cầu thang dẫn lên trên.

Con đường tối mờ, chỉ có thể dựa ánh đèn hắt ra từ những căn phòng khác, An Nhiên nhìn bóng trên mặt đất, mắt phượng khẽ híp lại, trở tay tấn công ra đằng sau.

“Keng keng...”

Tiếng kim loại va chạm vang lên trong phòng.

“Đừng đánh! Dừng tay, dừng tay! Tôi là con người, con người!” Đối phương lập tức kêu thành tiếng bảo An Nhiên dừng tấn công, thu tay lại.

Cậu nhìn kỹ thì thấy một người con trai khoảng hai mươi tuổi, tóc hơi dài khẽ bay, mặc một chiếc áo phông Paul Frank, quần jean đen, tay cầm thanh đạo võ sĩ Nhật Bản, mặt cười hì hì tràn đầy sức sống và thanh xuân của người trẻ tuổi, còn có chút... dung tục.

Lúc này cậu ta đang khoa trương vùng cánh tay, kêu gào: “Ôi trời ơi! Em trai, sức cậu lớn quá nhỉ! Tay sắp gãy luôn rồi.”

Mới đầu An Nhiên tưởng zombie xuất hiện sau lưng mình nên ra tay khá tàn nhẫn, nhưng nghe thấy tiếng kêu của cậu ta, mặt cậu lập tức đen như than, quay người đi.

“Này, em trai nhỏ đừng lạnh lùng vậy mà! Cậu tên gì thế? Tôi là Tiêu Dương, năm nay 21 tuổi, nhà ở... bla bla bla.” Tiêu Dương thấy An Nhiên quay người đi thì vội vàng đuổi theo, trêu đùa, chẳng dễ gì mới gặp được một người để nói chuyện, hơn nữa còn là một thiếu niên xinh đẹp hiếm có, trông dáng vẻ khá lạnh lùng. Aaaa, muốn ôm vào lòng chà đạp! Hoặc là nằm xuống để cậu ta làm gì cũng được

aaaa!

“Em trai nhỏ, cậu muốn đi đâu thế? Để anh trai đi cùng cậu, anh trai có thể bảo vệ cậu nha~* Tiêu Dương trông mong kê sát lại gần An Nhiên, chớp mắt nói với An Nhiên.

“An Nhiên, tên tôi là An Nhiên!” An Nhiên hít sâu một hơi, nghiền răng nghiến lợi nói.

“Wow... An Nhiên, tên đẹp và tao nhã nhường nào, làm trái tim khô héo của tôi như được tắm trong gió xuân vậy, ôi~ An Nhiên! Cậu cao quý, tao nhã như thế, đúng là nữ thần của tôi... bla bla bla.” Tiêu Dương che khuôn mặt đang phơi phới, vẻ mặt sáng bừng, mắt cũng sáng như sao.

Đệt mợ! An Nhiên xoay người lại đá vào bụng Tiêu Dương một cái.

Chẳng thà một con zombie xuất hiện rồi chém nó luôn cũng được!

Tiêu Dương kêu gào thảm thiết, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, biểu thị sự tán thưởng “nữ thần thật là ngầu”. Cậu ta vòng trên không thành một độ cong hoàn hảo, bay từ đường đi đến căn phòng ban nãy rồi rơi xuống đất.

Tiêu Dương mở to mắt ôm ngực, đang định dùng những từ ngữ bay bổng để thể hiện sự sùng bái với nữ thần nhà mình thì thấy một cái miệng máu me gần ngay sát, thịt nát giắt vào răng nanh sắc bén, máu đỏ hòa cùng nước bọt còn nhỏ lên mặt cậu ta.

“Nữ thân cứu mạng á...”

Người ta sắp bị ăn mất rồi, hu hu hu hu hu hu...
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Vi Tran1598439904Cho e hỏi truyện này có phải đam mỹ ko ạ - sent 2022-12-06 13:04:04
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương