Trùng Sinh Trêu Chọc Chồng Tương Lai

Chương 4: Lưu manh

/296
Trước Tiếp
“Ông tưởng tính tôi lề mề chậm chạp như ông à?” Bà cụ liếc xéo ông cụ, nhanh nhẹn bưng nồi rau lên, đặt sang một bên: “Con gái nó, nó không thương thì thôi, còn không cho tôi thương à?”

Bàn ăn đặt trong khoảnh sân nhỏ bên ngoài, mặt trời đã lặn, chân trời ửng đỏ. Bà cụ nấu ba món, rồi lại làm cho Dịch Đông một bát canh trứng, thổi cho bớt nóng rồi mới đặt trước mặt cô.

Ông cụ ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp bên cạnh, cầm chiếc quạt lớn quạt cho Dịch Đông.

Những hành động này vô cùng tự nhiên và thân thuộc, Dịch Đông suýt lại rơi nước mắt. Tranh thủ lúc ông bà cụ không để ý, cô cúi đầu lau sạch đôi mắt rớm nước.

“Dịch Dịch này, hai ngày tới ở nhà với bà nội, bà gọi người tháo điều hòa trong phòng bố mẹ cháu, lắp vào phòng Dịch Dịch nhà ta, cho mát mẻ, nhé?” Bà cụ vừa gắp thức ăn cho Dịch Đông, vừa cười nói.

“Vâng.” Dịch Đông cũng không ra vẻ, dứt khoát gật đầu.

Lúc này, điều hòa vẫn là hàng hiếm, ít nhất ở thị trấn này là vậy. Vì không có chức năng tiết kiệm điện, nếu nghỉ hè dùng không hạn chế thì đó cũng là một khoản chi phí không nhỏ.

“Lắp ở phòng ông bà nội đi ạ, rồi chuyển giường của cháu sang.” Dịch Đông nghĩ ngợi sau đó nói, đôi mắt tròn xoe cười tít cả lên: “Như vậy thì chúng ta có thể cùng mát.”

Ông cụ cười càng tươi hơn, đang định lên tiếng thì liếc thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng ở cổng sân nhà mình.

“Dịch Thương Cương đấy à, đến đây.” Ông cụ cười tít mắt vẫy tay với cậu bé, cậu bé không lưỡng lự nữa mà vội vàng chạy vào.

Trán Dịch Thương Cương đỏ ửng, còn túa mồ hôi, cậu chạy đến trước mặt Dịch Đông, trong mắt đầy quan tâm và ngạc nhiên: “Tôi nghe Mao Đầu nói cậu ngã sưng một cục lớn, nên đến thăm cậu.”

Mẹ Mao Đầu là bác sĩ ở phòng khám trong trấn, là bà ấy băng bó đầu cho Dịch Đông.

Về sau, Dịch Thương Cương trưởng thành trong ấn tượng của Dịch Đông là một người rất thận trọng, cô gần như sắp quên mất cậu ấy cũng có dáng vẻ mũm mĩm này. Nếu nói đến Dịch Thương Cương thì cậu ấy cũng có quan hệ với Cận Thừa Nghiệp. Nghe nói là họ hàng không biết từ đời nào, về sau bố Cận Thừa Nghiệp về quê nhận họ hàng, lúc này mới bắt đầu qua lại.

Đây là chuyện sau này, còn bây giờ, thấy Dịch Thương Cương, Dịch Đông không khỏi nhớ đến Cận Thừa Nghiệp.

Có lẽ thật sự tồn tại thời gian và không gian song song, nếu là vậy, dáng vẻ của cô trước khi chết quả thực khó coi quá. Dịch Đông cười khổ, Cận Thừa Nghiệp thích phụ nữ đẹp, có lẽ anh thấy cũng sẽ không thích.

“Dịch Dịch, có phải cậu đau đầu không?” Dịch Thương Cương sáp lại xem, lần đầu Dịch Đông cười xấu như vậy đấy: “Nếu cậu không muốn cười thì đừng cười, tôi biết cậu ngã hỏng não rồi.”

“Cậu mới ngã hỏng não đấy.” Dịch Đông hoàn hồn, hai tay chống nạnh, nói hơi lớn nên đầu đau thật.

“Đầu tôi ổn, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe.” Cô thấy vẻ mặt lo lắng của Dịch Thương Cương thì lên tiếng an ủi.

“Thương Cương, ở nhà bà ăn tối nhé? Bà nội đi lấy đũa cho cháu.” Bà cụ Dịch đứng lên.

“Vâng ạ.” Dịch Thương Cương gật đầu, không hề xa cách. Cậu ấy lại quay sang hỏi Dịch Đông: “Dịch Dịch, ngày mai mọi người bảo là đi bắt cá, cậu đến không?”

Dịch Đông do dự chốc lát, đang định gật đầu thì nghe thấy ông cụ Dịch bên cạnh nói: “Dịch Dịch đi, nhưng chỉ đứng trên nhìn thôi, đầu không được đụng nước đâu.”

“Vâng, cháu chỉ đứng bên cạnh xem thôi.” Dịch Đông gật đầu.

Dịch Thương Cương nhìn ông cụ, cũng gật đầu theo: “Vậy cháu bắt cá tặng cho Dịch Dịch.” Nói xong, cậu ấy cười, lộ ra chiếc răng nhỏ xíu, ở giữa còn thiếu một chiếc, khỏi phải nói hài hước cỡ nào.

Dịch Đông cười phụt thành tiếng, dù bao nhiêu năm trôi qua, mọi thứ ở đây vẫn vô cùng thân thuộc. Dịch Đông nghĩ, con người và sự việc cô cần quý trọng nhiều quá, thậm chí cô còn không có thời gian để đau buồn, để nhớ nhung đến những thứ đã mất ở kiếp trước và chưa từng tồn tại ở kiếp này.

Rất nhiều bạn nhỏ đứng bên bờ sông, từ bốn tuổi cho đến mười bảy mười tám tuổi, tuổi nào cũng có, tụ tập lại cùng xem náo nhiệt.

Hôm qua, các hộ nông dân ở thượng nguồn đã cắt nước giữa sông để dẫn nước tưới ruộng. Từ hôm qua, nước ở hạ lưu xuống thấp, đến hôm nay thì chỉ cao đến cỡ đầu gối của trẻ con bốn năm tuổi thôi.

Vì mực nước xuống thấp, người lại đông, thế nên các phụ huynh cũng không có gì phải lo lắng, bọn trẻ đều tập trung ở đây.

Trẻ em trong trấn đều quen biết nhau, chỉ là lớn chơi với lớn, nhỏ chơi với nhỏ. Dịch Đông đứng bên cạnh Mao Đầu, nói chuyện với một cô bé thắt hai bím tóc.

Cô bé tên Dịch Tinh Tinh, cùng tuổi với Dịch Đông, cũng cùng trường mẫu giáo với Dịch Đông, hai người là bạn thân.

Tất nhiên, với Dịch Đông mà nói, để gợi lại ký ức xa xôi này thì quả thực hơi khó. Mỗi lần Dịch Tinh Tinh nói trong trường mẫu giáo lại có chuyện gì, hôm qua hôm kia hoặc là ngày mai, vẻ mặt Dịch Đông luôn đầy bối rối.

Không sao, tớ biết cậu ngã hỏng não.” May mà Dịch Tinh Tinh cũng không truy đến cùng, chỉ vỗ ngực, tỏ vẻ rất rộng lượng rằng mình hiểu.” Dịch Thương Cương đã nói với tớ rồi.”

Dịch Đông cạn lời đành cười gượng.

Trước đây Dịch Tinh Tinh là một cô bé rất thông minh tinh nghịch, lần này cô ấy tìm cho cô một lý do, cũng tốt hơn là những lời nói dối đầy vụng về của cô.

“Dịch Thương Cương đâu?” Dịch Đông nhìn xung quanh, trong đám đông có không ít gương mặt quen thuộc, nhưng không thấy Dịch Thương Cương.

“Cậu ấy bảo đến trễ.” Dịch Tinh Tinh móc hai viên kẹo trong túi ra, cho Dịch Đông một viên, còn một viên cho Mao Đầu: “Bố tớ mang từ Thủ đô về.” Lúc nói câu này, vẻ mặt cô bé đầy khoe khoang và vui vẻ: “Ngon lắm đấy.”

Mao Đầu không hề khách sáo, cầm viên kẹo nhét vào miệng. Biết làm sao được, kẹo chất lượng tốt nên giấy gói kẹo cũng rất tốt, cậu ta nhai cả buổi mà chẳng thấy có mùi vị gì.

Dịch Đông nhận lấy kéo, cẩn thận xé lớp giấy gói kẹo theo đường răng cưa không đều ở bên trên.

Kẹo trái cây vị chuối, ăn rất ngọt.

Dịch Đông nheo mắt, vẻ mặt thỏa mãn. Thời này, trời xanh hơn, nước trong hơn, ngay cả kẹo trái cây cũng ngon hơn những viên kẹo màu sắc rực rỡ của thế hệ sau này.

Các bạn trẻ đều xắn ống quần, cầm đủ loại dụng cụ bắt cá, cũng có người dùng xô để vớt ốc. Lúc này, ốc vốn hút vào những tảng đá hai bên bờ đều trốn trong vùng nước nông, tụ thành đống, không cần tốn công tìm. Vốc hai ba vốc là có một món cho bữa tối, thêm rau hẹ và ớt, hương thơm đó có thể bay từ phía Đông trấn sang phía Tây trấn.

“Có cá rồi, có cá rồi!” Dịch Tinh Tinh chỉ vào giữa sông, la lên.

“Có vẻ thú vị thật.” Một giọng nam vỡ giọng vang lên phía sau Dịch Đông, nhưng giọng không lớn, Dịch Đông cũng không để ý.

Trẻ con trong trấn nhiều, cũng có một hai người cô không quen.

Dưới sông, có người câu được con cá lớn, mừng rỡ reo hò.

Dịch Thương Cương chạy từ phía sau lên, gọi một tiếng “anh” với người phía sau Dịch Đông trước, sau đó mới thở hổn hển đứng bên cạnh Dịch Đông: “Dịch Dịch, đầu cậu còn đau không?”

Dịch Đông chưa kịp đáp, Dịch Tinh Tinh bỗng hô lên, chỉ vào người phía sau Dịch Đông: “Dịch Thương Cương, đây là anh cậu?”

Nghe thấy câu này, đầu mày Dịch Đông giật giật, không muốn quay đầu lại.

Hình như Cận Thừa Nghiệp từng nhắc đến chuyện lúc nhỏ anh có đến trấn Bình An, nơi Dịch Đông trưởng thành. Lúc anh nói, trong mắt anh toát vẻ tiếc nuối, còn những lời sau đó là những lời lưu manh có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

“Cô bé nghịch ngợm.” Dịch Đông nghe thấy giọng nam xen lẫn ý cười vang lên phía sau, tiếp đó là một bàn tay khớp xương rõ ràng với tới, nhẹ nhàng đặt lên vai cô: “Ô, cô bé này bị người ta làm vỡ đầu à?”

Câu này lộ rõ ý cười châm chọc, nếu nói vừa rồi Dịch Đông vẫn có thể tự an ủi rằng người phía sau chưa chắc là Cận Thừa Nghiệp, thì giờ đây, tiếng cười và thái độ ngứa đòn của anh lại khiến cô chắc chắn rằng người đứng đằng sau cô là ai.

Bàn tay đặt trên vai cô như đang cháy, nóng bỏng khiến Dịch Hạ rụt người lại.

Cô nhanh chóng xoay người, đập vào mắt là khuôn mặt đó. Mặc dù còn non nớt, nhưng đúng là gương mặt mà cô quen thuộc.

Cận Thừa Nghiệp lúc này mới từ một đứa trẻ trở thành một chàng thiếu niên, lời nói và hành động vẫn toát vẻ hào hoa phong nhã và kiêu ngạo như kiếp trước.

Cô bé vừa xoay người đã nhìn Cận Thừa Nghiệp bằng ánh mắt long lanh hơi hoảng loạn, khiến Cận Thừa Nghiệp cũng sửng sốt, phải ngẫm lại xem những lời mình vừa nói có quá đáng hay không.

Nhưng suy cho cùng, cậu Cận kiêu ngạo đã quen, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện xin lỗi.

“Sao bị vỡ đầu mà ngốc luôn rồi?” Anh nhướng mày, cảm thấy cô bé trước mặt trông rất ưa nhìn, nói xong lại muốn đưa tay sờ mặt người ta.

Thế nên mới nói Cận Thừa Nghiệp lưu manh, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nó đã phát triển từ thời điểm này rồi.

Lúc này Dịch Đông mới phản ứng lại, cô nghiêng đầu tránh bàn tay của Cận Thừa Nghiệp. Nhưng thế còn chưa đủ, cô trở tay đánh mạnh lên tay Cận Thừa Nghiệp.

Tay cậu Cận rất mềm mại, mu bàn tay trắng mịn lập tức in một dấu tay nhỏ, chiếu sáng rực trong mắt anh.

Kiếp trước, Cận Thừa Nghiệp là một tên khốn, Dịch Đông không ít lần đối phó với anh. Mặc dù lúc đó cô chịu thiệt nhiều nhưng tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm phong phú, nắm rõ tính tình của Cận Thừa Nghiệp.

Vì vậy, không đợi Cận Thừa Nghiệp lên tiếng, Dịch Đông đã nói trước một tràng như bắn súng liên thanh.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
laoba8xỦa hết truyện rồi???? - sent 2023-03-17 11:14:25
nguyenthithanhthaoTruyện vậy là hết rồi ạ - sent 2023-03-14 20:45:05
laoba8xỦa 286/289 mà tới 286 hết đọc tiếp được??? - sent 2023-03-10 07:04:02
trang phạm1677862811Duyệt thẻ cho em với ad ơi - sent 2023-03-04 13:18:29
gocanh4131Nay chưa lên truyện :((( - sent 2023-02-23 17:27:53
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương