Trùng Sinh Trêu Chọc Chồng Tương Lai

Chương 6: Không ngờ lại không đi

/296
Trước Tiếp
Dịch Đông quay đầu nhìn Cận Thừa Nghiệp, trong đôi mắt đó là vẻ lo lắng mà ai cũng có thể nhìn ra, cô do dự chốc lát mới gật đầu: “Vâng, vậy bác mau đưa anh trai về đi ạ.”

Cận Vĩ chợt cảm thấy cô bé này hiểu chuyện quá.

Nếu không phải vừa rồi Dịch Đông ngáng chân mình thì bây giờ Cận Thừa Nghiệp cũng sắp tin cô bé lần đầu gặp đã bị anh trêu chọc đang thật sự lo lắng cho anh đấy.

Anh bị một cô nhóc sáu tuổi xoay như chong chóng, câu này bỗng xuất hiện trong lòng Cận Thừa Nghiệp, cơn giận của anh lập tức bùng nổ.

“Được rồi.” Cận Vĩ đứng thẳng người, mặt nghiêm nghị: “Ở đây nổi cáu gì chứ? Con còn không tém cái tính xấu của con lại, xem về nhà bố xử con thế nào!”

Cận Thừa Nghiệp tính tình không tốt, đã không ít lần bị Cận Vĩ chỉnh đốn, dần dà, anh cũng có tâm lý sợ bố mình.

Chính vì vậy, mặc dù Cận Thừa Nghiệp không muốn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ hung hăng trừng mắt hai cô cậu nhóc, sau đó sải bước đi theo Cận Vĩ. Có điều, chính cái trừng mắt cuối cùng đó đã không tránh được ánh mắt Cận Vĩ, Cận Thừa Nghiệp bị bố vỗ mạnh vào gáy một cái.

Kiếp trước, lúc Dịch Đông gặp Cận Thừa Nghiệp, đó là lúc anh sống thuận buồm xuôi gió và mãn nguyện đủ điều, nào có thấy sắc mặt anh thế này bao giờ, cả dáng vẻ ấm ức mà chỉ có thể chịu đựng này nữa. Cô lập tức không kìm được, phì cười một tiếng.

Cận Thừa Nghiệp nghe thấy, nhân lúc Cận Vĩ không chú ý, anh quay đầu, hung hăng nguýt Dịch Đông, ngầm nhắn nhủ “tương lai còn dài”.

Dịch Đông không quan tâm, chỉ nhìn dáng vẻ Cận Thừa Nghiệp chịu khuất phục thôi đã đủ để cô vui mấy ngày rồi. Vả lại, theo những lời Cận Thừa Nghiệp nói ở kiếp trước, có lẽ đây cũng là lần duy nhất họ gặp nhau lúc còn nhỏ.

Dịch Hạ nghĩ, vậy thì xem như một cách chào tạm biệt cho mọi thứ ở quá khứ đi, sau này không có bất kỳ dây dưa và quan hệ nào nữa.

Dịch Đông cúi đầu nghĩ vậy, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã. Mặc dù trong quá khứ, bắt đầu ở bên Cận Thừa Nghiệp không nằm trong mong đợi của cô, nhưng tình cảm nảy sinh giữa hai người, dù ít dù nhiều thì cô cũng không thể phủ nhận được. Giờ đây, với sự khởi đầu hoàn toàn mới này, tất cả nên được gạt sang một bên rồi.

“Dịch Dịch?” Dịch Thương Cương đứng bên cạnh, thấy cô cả buổi không nói gì thì tò mò hỏi: “Cậu sao thế?” Thấy Dịch Đông ngơ ngác quay đầu nhìn mình, cậu ấy nghĩ ngợi rồi lại an ủi: “Cậu đừng lo lắng, anh tôi chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Lát nữa tôi về nhà với cậu, nói với bà nội cậu để bà không mắng cậu.”

Bà nội tôi chẳng mắng tôi đâu, Dịch Đông nghĩ. Nhưng thấy cậu bé mắt phượng mày ngài đang an ủi mình, trái tim cô lại mềm nhũn. Cô vươn tay nắm tay Dịch Thương Cương, cười tít mắt nói: “Không sao, bà nội tôi sẽ không mắng tôi đâu.”

Mao Đầu thấy hai người tay nắm tay đứng sát nhau, cậu ta cũng nóng mắt sáp tới, nhìn Dịch Đông rồi lại nhìn Dịch Thương Cương, cảm thấy không nên nắm tay con gái bừa bãi. Nghĩ vậy, cậu ta nắm chặt tay Dịch Thương Cương.

Dịch Thương Cương cau mày nhìn Mao Đầu, cử động cổ tay, nhưng cuối cùng vẫn không rút tay ra.

Dịch Thương Cương nghĩ, đúng là mặt dày, dù sao sau này cũng sẽ nắm lại, chi bằng để cậu ta nắm vậy.

Dịch Thương Cương ngẩng đầu, cảm thấy mình thật sự quá hiểu chuyện.

Nhưng điều khiến Dịch Đông không ngờ đó là, Cận Thừa Nghiệp lại không đi mà ở lại trấn Bình An. Sáng sớm hôm sau, Dịch Đông ngủ dậy, mắt còn nhập nhèm cầm một chiếc bình gốm lâu đời, được bà cụ Dịch nắm tay dắt lên chợ mua sữa đầu nành, đúng lúc nhìn thấy Cận Thừa Nghiệp một tay bê bát tào phớ, tay kia cầm quẩy, tạo dáng ăn rất thuần thục.

Dịch Thương Cương ngồi bên cạnh anh, có cả Mao Đầu, hai người cùng ăn một bát mì ramen nóng hổi, trán lấm tấm mồ hôi.

“Dịch Dịch.” Hai cậu nhóc nhìn thấy Dịch Đông thì vội vẫy tay với cô, rồi lại chào bà cụ Dịch. “Dịch Dịch, ngồi đây ăn nhé?”

Cận Thừa Nghiệp nhìn bà cụ Dịch, cũng lên tiếng chào bà.

Bà cụ nhìn Cận Thừa Nghiệp, cười nói: “Hôm qua Dịch Dịch về nói với bà rồi, bà bảo con bé là cô nhóc quậy phá nên mới ra cửa lại gây họa, hôm qua cháu rơi xuống sông không bị sợ chứ? Tối nay đến nhà bà ăn cơm, bà nấu vài món ngon cho cháu nhé?”

Dịch Đông sụp mí mắt đứng ngủ gà ngủ gật, nếu không phải bà cụ Dịch kéo cô, nói không chừng cô đã ngã đập đầu xuống đất rồi. Nhưng dù vậy, cô vẫn nhận ra chuyện rơi xuống sông bị nhắc lại khiến Cận Thừa Nghiệp biến sắc, nhưng anh cũng lập tức gật đầu: “Vậy phiền bà rồi ạ.”

Dịch Đông vốn không tỉnh táo lập tức giật nảy, câu này là đồng ý đến nhà họ ăn cơm rồi? Lúc này cô mới ngờ vực dời mắt nhìn người đang ngồi trước bàn, vẻ mặt người nào người nấy cũng rất vi diệu.

Dịch Đông nhớ đến dáng vẻ Cận Thừa Nghiệp cắn răng, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô và Mao Đầu ở bờ sông hôm qua, nhưng giờ đã có thể để Mao Đầu ngồi cùng bàn ăn với anh.

Cô luôn cảm thấy cậu Cận ngang ngược kiêu ngạo đã quen, nhưng hoàn toàn không ngờ mười ba tuổi mà anh đã có kiên nhẫn như vậy. Rốt cuộc đây là lật bài rồi, hay đang định chờ thời cơ phục thù? Dịch Đông ngờ vực, tất nhiên cũng không ở lại ăn sáng cùng với họ.

Ông cụ Dịch cầm cái quạt lớn, đứng ở cổng sân đợi một lúc. Từ xa nhìn thấy cháu gái mình và bà cụ cầm chiếc bánh rán to, một tay cầm ca sữa đậu nành, cười nói đi tới. Ông không nhịn được mà bật cười, nếp nhăn trên mặt díu vào nhau, trông rất gần gũi.

“Dịch Dịch, giờ đã tỉnh ngủ chưa?” Ông cụ cúi đầu cọ râu lên mặt Dịch Đông, khiến cô cười, co người lại: “Ông nội, nhột...”

Bà cụ lườm ông: “Ông chọc Dịch Dịch làm gì, chẳng phải ban nãy bảo ông bê món phụ tôi để trong bếp ra à?”

Ông cụ nghe vậy thì như bừng tỉnh, vỗ vào đầu: “Ôi chao, xem trí nhớ của tôi này, để tôi đi lấy, để tôi đi lấy.”

Lúc cả nhà ngồi trước chiếc bàn nhỏ trong sân, bà cụ Dịch nói: “Thằng bé hôm qua Mao Đầu với Dịch Dịch bất cẩn làm rơi xuống sông ấy, nghe mẹ Mao Đầu nói có lai lịch không nhỏ đâu. Ông có nhớ lúc ông còn trẻ, một người họ Đỗ rời khỏi trấn Bình An chúng ta không, tôi nhớ lúc tôi còn con gái có nhìn thấy hai lần từ xa. Đi qua mưa bom bão đạn, giờ đây người đó là nhân vật có tiếng nói ở Thủ đô đấy...”

Bà cụ huyên thuyên, nói hết những gì liên quan. Ông cụ hờ hững lắng nghe, cuối cùng tổng kết một câu: “Đó là số vất vả trời sinh.” Nói xong, ông chậm rãi gắp miếng rau bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép.

Dịch Đông bật cười ha hả, ông cụ lại quay đầu nhìn cô, cười tít mắt: “Dịch Dịch, cháu nói xem đúng không? Cuộc đời con người chẳng phải đều muốn tự tại thanh thản sao?”

Dịch Đông đồng ý cả hai tay, gật mạnh đầu, nhưng bà cụ lại hung dữ lườm ông cụ.

“Ông chỉ dạy cho con bé mấy thứ này thôi! Đến lúc đó cũng thành đứa lười chảy thây.”

Ông cụ bĩu môi không quan tâm, cũng không định phản bác. Lười chảy thây thì sao nào, cũng chẳng ngăn được cuộc sống tự tại thoải mái của đời ông. Con cháu có phúc của con cháu, ông không quan tâm quá nhiều, như vậy không hay.

Trước nay bà cụ là một người thẳng thắn, cuối cùng bà vẫn theo ông cụ sống nửa đời người, cũng đã hiểu và quen với tính ông. Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng không để trong lòng như lúc trẻ nữa.

Không phải lần đầu Dịch Đông nghe ông nội mình nói chuyện như thế, nhưng chưa lần nào cô thấy ông nội lại nói có lý đến vậy. Lại chẳng thế à? Cuộc đời con người chẳng phải mong cầu tự do thoải mái sao? Cả đời bận rộn làm việc, cuối cùng có thể để lại được công thành danh toại gì? Mặc dù không thể hoàn toàn nói vậy, nhưng nó cũng có đôi chút đạo lý. Dịch Đông cảm thấy, ông nội cô luyện thư pháp nhiều quá nên con người cũng trở nên thoát tục hơn.

“Ông nội, sau này cháu theo ông học thư pháp nhé.” Dịch Đông ừng ực uống hết sữa đậu nành trong bát, bỗng nói ra một câu như thế.

Bà cụ nhìn cô với vẻ ngờ vực: “Dịch Dịch, sao tự dưng lại muốn học cái này? Cháu còn nhỏ vậy, không cần nghĩ đến mấy thứ này đâu.”

“Không nhỏ ạ.” Dịch Đông đặt bát trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Bà nội, hết nghỉ hè là cháu lên tiểu học rồi, cháu nghe bọn Mao Đầu bảo, trẻ con trên trấn đều đi đăng ký lớp học thêm, cháu cũng muốn học chút gì đó...”

Thời đại này học thêm vẫn còn là một thứ mới mẻ, mặc dù không phát triển và phổ biến như thế hệ sau này, nhưng cũng khiến không ít bậc phụ huynh “mong con trai thành rồng, mong con gái thành phượng” bon chen vào.

Nói đến lớp học thêm, bà cụ mới chợt nhớ ra chuyện này. Nghe Dịch Chính Hoa nói, ở thành phố Dịch Hạ cũng đăng ký lớp múa ba lê gì đó. Nhắc đến chuyện này lại bực, nhưng bà cụ không muốn lộ vẻ không vui trước mặt Dịch Đông.

“Theo ông nội học thư pháp à?” Ông cụ cười, lộ rõ vẻ vui vẻ. Phải nói là đời này ông chẳng có sở trường gì, chỉ có viết thư pháp là giỏi: “Dịch Dịch không còn nhỏ nữa.” Nửa câu sau, ông quay sang nói với bà cụ: “Nhiều đứa ba bốn tuổi là bắt đầu luyện rồi ấy chứ.”

Nghe ông cụ nói vậy, bà cụ cũng không phản đối nữa.

Ăn sáng xong rồi dọn dẹp, hai ông cháu nói làm là làm, đi tìm bút, giấy và nghiêng mực trong phòng sách của ông cụ, sắp xếp đâu ra đấy.

Ông cụ dạy rất nghiêm túc, bắt đầu dạy từ nét ngang nét dọc nét phẩy, chỉnh lại nét cọ và cách cầm bút. Cứ thế luyện cả một ngày, đến chiều, Dịch Đông vẫn còn cầm bút viết.

Dù là kỹ năng nào, nghiên cứu sâu thì sẽ không còn đơn giản nữa. Dịch Đông thở phào, đặt bút xuống, hai tay cầm tờ giấy mình mới viết xong, đưa đến trước mặt ông cụ.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
laoba8xỦa hết truyện rồi???? - sent 2023-03-17 11:14:25
nguyenthithanhthaoTruyện vậy là hết rồi ạ - sent 2023-03-14 20:45:05
laoba8xỦa 286/289 mà tới 286 hết đọc tiếp được??? - sent 2023-03-10 07:04:02
trang phạm1677862811Duyệt thẻ cho em với ad ơi - sent 2023-03-04 13:18:29
gocanh4131Nay chưa lên truyện :((( - sent 2023-02-23 17:27:53
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương