Trùng Sinh Trêu Chọc Chồng Tương Lai

Chương 7: Đánh cờ

/296
Trước Tiếp
Ông cụ quan sát kỹ càng một lượt rồi khen: “Khá lắm, khá lắm, không nói chữ này viết thế nào, nhưng Dịch Dịch nhà ta rất kiên nhẫn, sau này cứ từ từ mà luyện, Dịch Dịch giỏi hơn ông nội rồi.”

Vậy có nghĩa là chữ này viết vẫn chưa đẹp, Dịch Đông bĩu môi, thầm biết mình không nên quá thất vọng, nhưng dù sao thì cô cũng là người lớn, vậy mà ngay cả thanh ngang cũng viết không đẹp, ít nhiều cũng bị đả kích.

Bà cụ đang giết gà trong góc, đã nói tối nay mời người ta đến nhà ăn cơm rồi, phải chuẩn bị thêm vài món mới được.

Dịch Đông nhàm chán ngồi trước bàn, cầm bút chấm mực, viết chơi chơi trên phần giấy còn lại. Vừa viết xong chữ Dịch, cô lại thấy không đúng lắm, tuổi này nào phải tuổi biết viết tên của mình chứ. Nhân lúc ông cụ không để ý, cô vội dùng mực bôi đen đi chữ vừa viết xong.

“Dịch Dịch?” Mao Đầu kéo Dịch Thương Cương ló đầu vào sân nhà họ Dịch.

“Hả?” Dịch Đông ngẩng đầu nhìn sang, thấy hai cậu nhóc trước, và phía sau họ là Cận Thừa Nghiệp đút hai tay vào túi, mặt không cảm xúc nhìn người trong sân.

Dịch Đông dời mắt đi, nằm bò trên bàn như không có tinh thần.

Cận Thừa Nghiệp theo Dịch Thương Cương và Mao Đầu đi vào sân, cuối cùng dừng lại, đứng bên cạnh Dịch Đông.

“Cô nhóc, em vẽ à?”

Dịch Đông nghiêm chỉnh đặt bút trong tay sang một bên, đáp một tiếng rồi nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, chạy vèo vào trong nhà.

Cận Thừa Nghiệp cầm tờ giấy để lại trên bàn, qua tia nắng cuối cùng trong ngày, vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra được chữ ‘Dịch’.

Hình như tên Dịch Đông nhỉ, hôm qua nghe Dịch Thương Cương nhắc, anh vẫn còn nhớ, chỉ không biết là chữ ‘Đông’ nào.

Cận Thừa Nghiệp dẻo miệng, cũng biết nói chuyện, chỉ cần anh không vô lý thì anh là một hình mẫu tiêu chuẩn được lòng trẻ con. Chỉ trong một bữa cơm, anh đã lấy được lòng ông bà cụ Dịch.

Nếu không phải tuần sau anh về tỉnh thì ông cụ Dịch chỉ muốn nhận anh là học trò để dạy thư pháp.

“Cháu cũng học thư pháp hai năm rồi, nhưng về sau chỉ ở nhà luyện thôi.” Cận Thừa Nghiệp nói.

Dịch Đông không ngờ nhắc đến thư pháp, Cận Thừa Nghiệp cũng có chuyện để nói, cô không nhớ trước đây Cận Thừa Nghiệp có sở thích này.

“Đây là chuyện tốt.” Ông cụ nghiêm túc nói: “Giúp bình tĩnh, dưỡng sinh.”

Cận Thừa Nghiệp lại cười, tiếp lời hai câu.

Thì ra cái miệng thơn thớt nhưng cái dạ ớt ngâm là bắt đầu từ lúc này. Dịch Đông cầm bát gỗ nhỏ của mình, lặng lẽ cúi đầu để giảm cảm giác tồn tại, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà ai oán.

Trẻ con ăn cơm rất nhanh, Mao Đầu và Dịch Thương Cương đã buông đũa lúc mọi người chỉ vừa ăn được một nửa. Bà cụ dọn bát đũa của Dịch Đông rồi lại nhét vào tay cô một hộp cơm, nhìn ba đứa trẻ tay trong tay đi ra ngoài, không yên tâm dặn dò: “Lúc qua đường phải nhìn xe đấy, cẩn thận một chút, lát nữa về, nếu trời tối thì bảo mẹ Mao Đầu đưa mấy đứa về đấy nhé.”

Hai cậu nhóc muốn cùng Dịch Đông đi thay băng trên đầu, vết thương vốn không sâu lắm, giờ đã qua hai ngày nên cũng kết vảy rồi, đây là lúc phải thay dải băng trông đáng sợ này đi.

Thấy mấy cô cậu nhóc đi, Cận Thừa Nghiệp cũng không mất tự nhiên, vẫn thong thả ngồi đó ăn thịt gà.

Bên ngoài, ba đứa trẻ men theo con đường lớn đi đến trạm y tế trên trấn, hôm nay mẹ Mao Đầu trực ca đêm.

Ba bóng dáng nhỏ bé tay trong tay, miệng nói những chủ đề kỳ lạ trong đầu mình.

Mao Đầu thỏa mãn tay nắm tay bạn, cười tít mắt nghe Dịch Thương Cương nói đến chuyện lên tiểu học, nghe một hồi cũng chẳng nói gì. Bỗng nhớ ra gì đó, cậu ta quay đầu dặn dò Dịch Đông: “Dịch Dịch, sau này cậu tốt với anh trai Dịch Thương Cương nhé, đừng có ngáng chân anh ấy nữa.”

Mao Đầu thầm nghĩ, vốn dĩ mình cũng chỉ muốn đẩy Cận Thừa Nghiệp một cái thôi, với chút sức của cậu ta, nếu Dịch Đông không giơ chân ra thì cậu ta cũng không đến nỗi đẩy Cận Thừa Nghiệp xuống sông.

Nhưng việc này không trách Dịch Đông, dù sao thì lúc đó Cận Thừa Nghiệp còn nói mẹ cậu ta cơ mà. Mao Đầu nghĩ, Dịch Đông giơ chân ra thì cậu ta cũng thấy hơi vui, mặc dù sau đó bị bố xử một trận cũng chẳng còn vui mấy nữa.

“Tôi chỉ tiện thể giơ chân ra thôi mà...” Dịch Đông nhỏ giọng thì thầm, đồng thời ngờ vực nói: “Mao Đầu, sao chẳng mấy chốc mà cậu đã bị người ta mua chuộc thế hả!”

Đôi mắt long lanh của cô đảo qua đảo lại nghi ngờ nhìn Mao Đầu.

Mao Đầu có vẻ hơi xấu hổ, giọng cũng trở nên kỳ lạ: “Đó là tôi... ờm... anh ấy... anh ấy chẳng phải anh trai của Cương Tử à, tôi nghĩ, sao cũng là nửa người nhà rồi.”

Dịch Đông nhìn Dịch Thương Cương đang cười tít mắt, dài giọng ‘ồ’ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.

Dịch Thương Cương và Mao Đầu sao? Không phải cô nghĩ nhiều, nhưng Dịch Đông cảm thấy, trong mắt hủ nữ ở thế hệ sau, quan hệ giữa họ là một cặp thanh mai trúc mã công thụ rõ ràng, có không gian rất lớn để tưởng tượng. Chỉ cần nhìn vào sự tương tác của hai người lúc này, cô có thể tìm ra chút đầu mối.

Nhưng cuối cùng thế nào thì Dịch Đông cũng không dám đoán bừa, lỡ người ta chỉ là tình anh em đơn thuần, nhưng rồi bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của cô mà phức tạp lên thì cũng khó nói lắm.

Ba người chậm rãi đi trên đường, cuối cùng cũng thấy cổng trạm y tế. Ở cổng trạm y tế có một ngọn đèn nhỏ màu cam, khớp với tia nắng cuối cùng khi mặt trời sắp lặn xuống núi, tạo thành một gam màu rất ấm áp.

Bóng dáng mẹ Mao đầu ở bên trong cánh cửa kính, bà ấy mặc áo blouse trắng, đang lật cuốn sách dày.

“Cô!” Dịch Đông theo sau Mao Đầu chạy vào trong, cười tít mắt gọi.

Tôn Tú Cầm quay đầu, nở nụ cười. Bà ấy kéo Dịch Đông vào lòng, thân thiết hôn lên mặt cô, rồi lại giơ tay cẩn thận ấn vào mép vết thương trên đầu cô: “Ở đây còn đau không?”

Dịch Đông lắc đầu: “Tối qua là không còn đau nữa cô ạ.”

Lúc này, mẹ Mao Đầu mới thở phào một hơi, ba ấy đưa tay, từ từ tháo lớp băng gạc trên đầu Dịch Đông, cẩn thận quan sát rồi lại cầm bông tẩm cồn lau những vết máu đông lại ở xung quanh vết thương, thay băng mới cho cô. Lần này, ngoài chỗ vết thương trên trán ra thì Dịch Đông không còn quấn băng cả đầu nữa.

“Cô, bà nội cháu nấu lúc tối, ngon lắm.” Dịch Đông đặt hộp cơm trong tay lên bàn Tôn Tú Cầm, Mao Đầu vội gật đầu hùa theo lời cô: “Mẹ, đúng là ngon lắm đấy.”

Tôn Tú Cầm liếc cậu ta: “Con là con khỉ ham ăn, có phải lại đến nhà Dịch Dịch ăn chực cơm tối không?”

Mao Đầu gãi đầu, cười trừ: “Chẳng phải vì mẹ không về nấu cơm à, bố cũng không có... con tiện thể ăn chực một bữa.”

Tôn Tú Cầm mở nắp hộp cơm, quả nhiên, mùi thơm phả ra. Bà ấy với bà cụ Dịch cũng là người quen, tất nhiên không cần giữ kẽ nói những lời khách sáo làm gì.

“Được rồi, để ở đây một lát cho nguội trước đã, đưa mấy đứa về rồi mẹ ăn.” Bà ấy nói, sau đó lấy đèn pin vỏ kim loại trong ngăn kéo dưới bàn ra, dài bằng cỡ cánh tay của Dịch Đông bây giờ.

Đây quả thực là một món đồ cũ đáng nhớ, Dịch Đông nghĩ, bao nhiêu năm về sau, cô không thấy đèn pin kiểu này nữa.

Tôn Tú Cầm đưa ba bạn nhỏ đến một nơi cách cổng nhà Dịch Đông không xa, bà ấy đứng đó giơ cao đèn pin, để ánh sáng chiếu đến chỗ xa nhất, sau đó dặn dò Mao Đầu: “Lý Đặc, con ở nhà Dịch Đông trước, tối mẹ đến đón con.”

Lý Đặc là tên thật của Mao Đầu, nhưng hiếm có ai gọi, nếu không phải Tôn Tú Cầm hay gọi như vậy, chắc mọi người đều quên mất Mao Đầu còn có cái tên đặc biệt đến thế.

Mao Đầu vẫy tay với bà ấy, tỏ ý bảo mình đã biết rồi.

Tôn Tú Cầm đứng ở ngã tư, nhìn ba đứa trẻ rẽ vào sân nhà họ Dịch rồi mới yên tâm xoay người đi.

Thời gian họ đi cũng không ngắn, đủ ăn một bữa cơm. Chỉ có điều, Dịch Đông không ngờ lúc họ về, Cận Thừa Nghiệp vẫn còn ở nhà.

Chẳng những anh vẫn còn ở nhà, thậm chí còn bày thế trận, đánh cờ với ông cụ. Nhà họ Dịch nằm ở bên con đường chính ở trung tâm trấn Bình An, đêm hè có rất nhiều người già tản bộ qua sẽ ngồi lại đây, đánh cờ là chuyện thường thấy. Nhưng hôm nay, ngồi đối diện với ông cụ Dịch lại là một chàng thiếu niên, rõ ràng khác xa với thường ngày, vì vậy thu hút không ít ánh mắt.

Nhưng chỉ vài câu nói, Cận Thừa Nghiệp đã từ một thằng nhóc không biết là họ hàng nhà ai từ tỉnh ngoài đến, đã trở thành cậu nhóc họ Cận thân thiện trong miệng những người già.

Mao Đầu và Dịch Thương Cương không thích đánh cờ, với họ, hoạt động này rất khô khan. Hai người quen đường quen lối mò vào phòng ông cụ Dịch, bên trong có một chiếc tivi đen trắng hiệu Tây Hồ, lúc này, kênh thiếu nhi đang chiếu phim hoạt hình.

Dịch Đông chẳng dễ gì mới giải phóng cho mái tóc dài, cô vội vàng muốn bà cụ chải tóc cho mình. Tóm lại, sau rất nhiều lần trầy trật, lúc cô bước ra khỏi nhà, ván cờ đã bước vào trạng thái gay cấn rồi.

Mấy người già xem đánh cờ cũng không ngờ Cận Thừa Nghiệp có thể đánh được với ông cụ Dịch tới lúc này, khoan nói Cận Thừa Nghiệp thua trận là điều rõ ràng, nhưng anh cũng khiến ông cụ Dịch – vua cờ nổi tiếng mất đi mấy quân tướng, thằng nhóc mười mấy tuổi này là một nhân vật không đơn giản.

Đánh cờ cần nhất điều gì? Kiên nhẫn và nhìn xa trông rộng, đây không phải thứ mà đứa trẻ nào ở độ tuổi này cũng có thể có được.

Dịch Đông vốn nghĩ, dù Cận Thừa Nghiệp có ở lại một tuần thì cũng không để lại cho người ta ấn tượng gì nhiều, nhưng không ngờ anh chỉ dùng hai ván cờ là có thể khiến những ông lão hiểu rõ về anh.

Cô không nói được cảm giác hơi kém cỏi trong lòng mình là thế nào, chỉ vào bếp rửa chén với bà cụ. Rửa với bà cụ, chi rằng bảo là nhìn bà cụ rửa thì đúng hơn. Cô vừa giơ tay ra muốn giúp thì đã bị bà cụ cười, dỗ cô đi ra.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
laoba8xỦa hết truyện rồi???? - sent 2023-03-17 11:14:25
nguyenthithanhthaoTruyện vậy là hết rồi ạ - sent 2023-03-14 20:45:05
laoba8xỦa 286/289 mà tới 286 hết đọc tiếp được??? - sent 2023-03-10 07:04:02
trang phạm1677862811Duyệt thẻ cho em với ad ơi - sent 2023-03-04 13:18:29
gocanh4131Nay chưa lên truyện :((( - sent 2023-02-23 17:27:53
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương