Túy Hoa Âm full

Chương 2: (2) hoán đổi tân nương

/187
Trước Tiếp
Vốn dĩ Tô Lâm thị muốn để cho hai đại nha hoàn của Tô Khê Ngư gả theo cùng, nhưng bị Tô Tịnh Ân từ chối, cô không muốn có thêm hai người giám thị, còn về phần trong bốn nha hoàn theo hầu mình đây, ai là tai mắt của Tô Lâm thị thì cô thừa hiểu, không có việc gì quan trọng cô cũng chẳng thèm để ý, nhưng nếu không yên phận mà dám làm chuyện xấu thì cô tuyệt đối không cho phép.

Không rõ Lâu thiếu soái biết tân nương bị thay mận đổi đào sẽ phản ứng ra sao mà nếu cuộc hôn nhân này không thành, có lẽ ông ngoại cũng sẽ không để cô gả cho anh họ Tịnh Tu nữa.

Bộ váy cưới màu đỏ cùng với hai chiếc vòng ngọc bích đeo trên cổ tay tôn lên làn da trắng như tuyết của Tô Tịnh Ân. Nghĩ đến người tặng mình đôi vòng ngọc này, trái tim cô lại nhói đau.

Anh họ, chắc anh sẽ giận lắm nhỉ? Nhưng đâu còn cách nào khác, cha ruột thịt còn không màng mặt mũi cầu xin em như vậy, phận làm con như em đâu còn cách nào.

Anh họ, là em phụ anh!

Tô Tịnh Ân khẽ chớp mắt, giọt nước mắt trong suốt đọng trên hàng mi, cô bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra buông ống tay áo xuống, kiên quyết che đi đôi vòng tay.

Của hồi môn này thật tàn nhẫn, dường như cô đang tự tay dùng dao cắt xẻo trái tim mình, từng nhát từng nhát, tự trừng phạt mình thay người con trai đã bị mình phụ lòng.



Nòng súng đen ngòm di chuyển qua lại giữa hai người, cò súng đã bóp, chỉ cần khẽ gẩy một cái thôi, Lâu đại soái đã có thể nổ súng.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ khoan thai bước vào, thấy chồng mình cầm súng chĩa về hai ông bà thông gia thì bà vội chạy tới gạt tay ông đi.

“Anh làm gì thế? Đang là ngày vui của con mình mà anh định gây chuyện gì?”

“Anh chẳng làm gì cả, con dâu em bỏ trốn rồi. Em phải hỏi xem bọn họ đang muốn gây chuyện gì mới phải.”

Lâu đại soái giận muốn nổ phổi, nói thẳng mọi chuyện với Lâu phu nhân. Lâu phu nhân nghe xong cũng kinh hãi, nào ngờ lại xảy ra chuyện này, con trai bà xuất sắc ưu tú như vậy mà còn bị người ta chê bai sao? Đây chính là sự xúc phạm lớn nhất.

“Tô lão gia, Tô phu nhân, các vị làm thế này không đúng đâu!” Lâu phu nhân còn bực mình hơn cả Lâu đại soái.

Vợ chồng nhà họ Tô run bần bật.

Tô Lâm thị kéo chồng quỳ sụp xuống đất, “Đây là lỗi của chúng tôi, tại chúng tôi dạy dỗ con gái không tốt. Dù có bị đại soái và phu nhân trừng phạt thì chúng tôi cũng không dám nói lại nửa lời, nhận đánh nhận phạt đều do đại soái và phu nhân quyết định.”

Nói nghe hay quá ha, khách khứa đã đến đầy ngoài kia rồi, kiệu hoa cũng đang trên đường tới, chẳng mấy chốc sẽ vào cửa, nếu đánh bọn họ chảy máu ra thì chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?

“Tô phu nhân nói thật dễ nghe, bà đang coi chúng tôi là quan lại hung bạo và tính khí thất thường thời phong kiến, hay tưởng nhà họ Lâu chúng tôi là gia đình nhỏ dễ bị bắt nạt vậy? Bà tưởng đại soái nhà chúng tôi là người thô lỗ không đầu óc dễ bị xỏ mũi hả?”

“Lâu phu nhân quá lời rồi, gia môn bất hạnh, để xảy ra loại chuyện này cũng là việc mà chúng tôi không kịp trở tay, sao dám có suy nghĩ đó chứ.”

Tiếng kèn trống đã vang lên ngoài cửa, kiệu hoa đến rồi, quản gia vào mời đại soái và phu nhân ra chủ trì buổi lễ.

Lâu đại soái không kiên nhẫn với hai người phụ nữ mỉa mai nhau bằng lời nói, ông chĩa súng nhắm thẳng vào Tô Trọng Khanh làm ông ta nơm nớp lo sợ.

“Chuyện cũng dễ giải quyết thôi, mặt mũi nhà họ Lâu chúng tôi bị các người vứt sạch, giờ chỉ cần tìm con gái các người về là được, chúng tôi sẽ không so đo việc đánh tráo tân nương lần này.”

Tô lão gia hỏi, “Tìm kiểu gì đây?”

“Gần đây quân đội của tôi đang thiếu lương thực, Tô lão gia tài trợ đi, cũng coi như cống hiến cho trăm họ Dận Thành chúng ta, ông thấy thế nào?”

“Quyên… quyên góp bao nhiêu?” Tô lão gia nâng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.

“Một trăm nghìn gánh. Dù gì cũng là thông gia với nhau, tôi nể mặt nên không muốn va chạm đổ máu, ông thấy đúng không?”

“Đại soái, ngài xem có thể bớt chút được không?” Muốn thương nhân bỏ tiền ra chẳng khác nào lột da trên người họ vậy.

“Bớt? Bớt kiểu gì? Nhị tiểu thư nhà các ông bỏ trốn rồi bắt Đại tiểu thư đã có hôn ước thay vào, đây gọi là bớt hả? Nghĩ hay quá đó, tôi đã bảo một trăm nghìn gánh thì chính là một trăm nghìn gánh, thiếu một hạt cũng không được.”



Tân nương mặc bộ váy cưới đỏ rực được nha hoàn đỡ vào, tay cô cầm một đầu của dải lụa đỏ, thướt tha yểu điệu, bóng dáng yêu kiều mang theo sức quyến rũ khó tả. Ở thời đại mà văn hoá phương Tây du nhập tràn lan, đường phố đều là áo vest và sườn xám thì trông cô như một tác phẩm nghệ thuật được gìn giữ cẩn thận.

Nét tinh tế tao nhã kia làm người ta đắm say. Hai nha hoàn đi bên cạnh cô cũng như hoa như ngọc, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều điềm đạm thanh tao như tiểu thư nhà quyền quý.

An Hương Doanh Tụ đều là người quen, thêm cả bóng người kia nữa, dù giờ phút này tân nương trùm khăn đội đầu thì Tần Tịnh Tu cũng sẽ nhận ra. Sao lại có chuyện không nhận ra chứ, giai nhân trong những giấc mộng của anh ta luôn khe khẽ gọi “Anh họ” mà.

Tiếng gọi ấy chạm vào nơi yếu mềm nhất, chiếm trọn trái tim và ánh mắt anh.

Chiếc quạt trong tay Tần Tịnh Tu rơi xuống đất, nan ngọc rơi vỡ tan tành cũng không là gì so với trái tim tan nát của anh, “Tịnh… Ân…”

Anh bất ngờ bị người ta bịt miệng kéo ra phía sau. Tất cả mọi quan khách đều đang chú ý đến đôi vợ chồng mới, chẳng ai để ý đến Đại công tử nhà họ Tần đến chúc mừng bị hai đại binh đưa đi, mà dù có người chú ý thì cũng bị uy hiếp bằng ánh mắt.

Dường như tân nương linh cảm thấy điều gì, đúng vào lúc chuẩn bị bái đường, cô bỗng quay người nhìn lại, nghiêng đầu lắng nghe. Nhưng lại chẳng nghe được giọng nói quen thuộc kia nữa. Hỉ bà đã bắt đầu cao giọng mời đôi trẻ bái thiên địa.

Rõ ràng là xin dâu theo kiểu phương Tây, nhưng lại tổ chức đám cưới theo kiểu truyền thống nhất.

Tô Tịnh Ân buồn cười, Lâu Tây Linh này thật kì quái.

Tần Tịnh Tu liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không địch lại hai đại binh cao lớn dũng mãnh, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người đã đính hôn mười năm của mình bái đường với người đàn ông khác.

Nỗi tức giận, hoang mang và không cam lòng đan xen vào nhau thành một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào ngực anh không thương tiếc.

Tô Lâm thị đứng ở một khúc quanh nơi góc tường soái phủ, vô cảm nói một câu, “Biểu thiếu gia, xin đắc tội.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
Phuongh PhamDuyệt thẻ giúp mình - sent 2024-02-20 18:40:35
trandieplanDuyệt thẻ giúp mình nha - sent 2023-08-01 15:30:17
vuquynh260390A đào duệt thẻ giúp tui đi. - sent 2023-07-19 10:00:07
thao1988Bao giờ mới có chương mới zị - sent 2023-07-02 09:47:16
laoba8xLên truyện đi add ới.... - sent 2023-07-01 19:19:10
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương