Vì Em Mà Đến full

Chương 9: Hút thuốc uống sữa

/311
Trước Tiếp
Kha Lam lấy làm mừng thầm vì cái sở thích ấy của cô.

Thư Diên lấy một hộp sữa cho vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó lấy ra rồi cắm ống hút vào hút một ngụm.

Động tác nào của cô cũng rất lười nhác.

Cô vẫn chỉ uống một nửa, nửa còn lại vứt đó.

Trăng lặn sao thưa, mây đen phủ đầy góc trời, chỉ có lác đác vài ngôi sao đơn độc.

Kiểu này thì lại thay đổi thời tiết rồi.

Thư Diên đi tới cạnh cửa sổ. Màn đêm đen như mực, nhuốm đẫm cả bầu trời. Cô đóng chặt cửa sổ, kéo rèm cửa sẫm màu vào, sau đó day day trán.

Tiếng gió bị cản lại ở bên ngoài. Huyệt Thái Dương nhói đau từng cơn.

Thư Diên mở ngăn kéo, lấy một cái chai nhỏ màu trắng, đổ ra hai viên thuốc màu trắng rồi uống ngay.

Đây là thuốc bác sĩ kê, có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ. Sau khi uống thuốc, chỉ khoảng mười lăm phút là mi trên mi dưới của Thư Diên đã đòi đánh nhau.

Vừa nằm xuống thì âm báo tin nhắn vang lên. Thư Diên mơ màng cầm điện thoại trên đầu giường lên. Là tin nhắn của Nhiếp Thanh.

“Đến bệnh viện một chuyến. Chú Khâu bị trẹo chân.”

Thư Diên không trả lời, ném điện thoại lên giường. Cô banh mắt ra đi thay quần áo, chọn chiếc áo khoác dày mặc vào.

Mặc dù Khâu Khải Sơn không có quan hệ huyết thống với Thư Diên, cũng không hẳn là quá tốt với cô, nhưng vẫn xứng với hai chữ “bố dượng”.

Lúc đầu ông ấy cũng đối xử công bằng với Khâu Đình và Thư Diên, thường xuyên chủ động liên lạc với cô. Lúc ấy Thư Diên chưa chính thức bước vào xã hội, ông ấy còn chủ động tiếp tế cho cô, chẳng qua cô chưa bao giờ nhận thôi.

Sau khi xảy ra chuyện đó, bọn họ mới xa cách một thời gian. Thời gian dần trôi, đến về sau cũng đỡ hơn nhiều.

Thư Diên hiểu đạo lý đối nhân xử thế, tất nhiên là cô sẽ đi.

Âm báo tin nhắn lại vang lên. Thư Diên cầm điện thoại lên xem, hai hàng lông mi cong dài rung lên mấy lần.

[Gửi địa chỉ rồi đó. Bớt kiêu ngạo vô ích đi, tới mau.]

Những câu từ như thế, đọc nhiều rồi thì cũng chẳng có cảm giác gì mấy, cùng lắm chỉ làm nỗi lòng cô gợn sóng lăn tăn thôi.

Có lẽ Thư Diên cũng đã quen rồi, trong mắt cô không có một cảm xúc thừa thãi nào, vẫn không trả lời tin nhắn ấy.

Cô lấy chiếc khăn len trên giá treo quần áo, cầm chìa khóa xe rồi vội vàng đi ra ngoài.

Lúc cô ra ngoài, mây đen cuồn cuộn, trời đã tối mịt rồi, giơ tay lên cũng không nhìn thấy.

Cô bước đi nhẹ nhàng, sợ đánh thức Kha Lam ở phòng bên cạnh, tai cô ấy cứ như Thuận Phong Nhĩ vậy. Đợi đến khi lên xe, cô mới gửi tin nhắn cho Kha Lam.

Mấy vệt trắng lóe lên trên bầu trời, nhanh chóng xẹt qua màn đêm. Chiếc xe khởi động rồi lao vụt đi, khói phả ra từ sau xe, cuốn bay lá rụng trên mặt đất.

Cục Cảnh sát, trong sảnh phá án số ba.

Vân Mạch dựa vào ghế, ngón tay thon dài chống vào cái cằm sắc sảo.

Tay còn lại của anh lật bản báo cáo khám nghiệm tử thi, sắc mặt lạnh lùng, bầu không khí xung quanh dồn nén, như tỏa ra hơi lạnh rùng mình.

Tiểu Lục luôn hoạt ngôn nhanh nhảu, nhưng lúc này lại co rụt vào một góc.

Vân Mạch không nói gì, ba người họ cũng im như thóc, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Một lúc sau, Vân Mạch quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng. Tầm mắt của anh lướt qua Giản Tiêu ngồi đằng trước, vừa gấp báo cáo khám nghiệm tử thi lại, vừa nhìn Tiểu Lục: “Tiểu Lục, ngày mai rút hết quân của chúng ta về, không để lại bất cứ ai.”

Anh không thể không áp dụng phương án nguy hiểm nhất, nhưng lại hữu dụng nhất ấy.

Tiểu Lục đáp lời: “Vâng, đội trưởng.”

Bất luận quyết định của Vân Mạch là tốt hay xấu, có hiểu hay không thì Tiểu Lục, Giản Tiêu và Hàn Húc cũng sẽ chấp hành, không chất vấn dù chỉ một chữ.

Trong mắt bọn họ, Vân Mạch luôn đúng, sai cũng có thể ngụy biện cho thành đúng.

“Giản Tiêu, cậu ở lại đây, xem kỹ lại những bức ảnh hiện trường vụ án để tìm manh mối. Chúng tôi tới bệnh viện một chuyến.”

“Vâng.”

Chuyện hôm nay không để ngày mai, Vân Mạch không thích kéo dài.

Một thời gian trước, trong lúc truy bắt tội phạm, Giản Tiêu bị thương. Vụ án trước mắt là một cuộc chiến trường kỳ, Giản Tiêu phải nghỉ ngơi dưỡng sức, vậy nên Vân Mạch sắp xếp công việc không quá vất vả cho anh ấy.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Vân Mạch cầm mũ cảnh sát rồi đi ra ngoài trước. Đã mặc trên mình bộ quần áo cảnh sát này thì không thể phụ nó được.

Đã mặc nó lên người thì bọn họ không chỉ đại diện cho một cá nhân nào nữa, mà là tín ngưỡng của cả một đất nước.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
ngohonghanh6Ad duyệt thẻ cho mình nhé - sent 2023-06-02 17:47:25
Nhung_04 Lee_Truyện he hay se vậy ạ? - sent 2023-05-25 14:59:49
tieuthu_tienxuTruyện hay, cảm động, day dứt nhất mình từng đọc. Khóc thương cho n9n9 nhưng không hề hối tiếc. Mình nghĩ kết như vậy là đẹp. - sent 2023-05-12 18:20:54
phuonganh1995Duỵet the giup minh với ạ - sent 2023-04-22 11:24:56
nguyenhelenDuyệt thẻ giúp mình nhé - sent 2023-03-30 15:02:33
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương