Vì Em Mà Đến full

Chương 2: Nguyễn nguyễn không có nhà

/311
Trước Tiếp
Cô hơi bực bội, châm một điếu nữa, rít hai hơi rồi ném xuống đất, dùng chân dụi tắt tàn lửa.

Tháng mười se se lạnh. Một cơn gió thổi tới, Thư Diên rụt vai, đi vào trong nhà.

Sau khi về phòng, cô đá bay giày xuống đất, ngả thẳng vào xô pha, định chợp mắt một lúc.

Có lẽ là do cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô chìm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng hay.

Cô gặp ác mộng, thấy tất cả mọi người trách móc cô, nguyền rủa cô chết đi...

Có Nhiếp Thanh, Khâu Đình, Khâu Khải Sơn... Và một người đứng sau đám đông.

Người đàn ông đứng sau đám đông dần dần lộ mặt ra. Đó là bố cô. Ông ấy mắng cô với vẻ chán ghét: “Thư Diên, đồ giết người, chết đi!”

Thư Diên giật mình tỉnh lại. Ngoài cửa sổ vẫn còn lờ mờ sáng. Cô đổ mồ hôi khắp người, mồ hôi trên trán chảy xuống, tóc cũng dính vào mặt.

Cô lục tìm điện thoại nhìn đồng hồ, thì ra cô mới ngủ chưa đến một tiếng.

Thư Diên tắm qua một lượt, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Bây giờ là năm giờ chiều. Cô đi giày thể thao, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Thư Diên lái xe đi vài vòng trong trung tâm thành phố, không có mục đích cụ thể nào cả.

Cô như một đứa trẻ lạc đường, bị người ta vứt bỏ, không ai quan tâm, không ai thăm hỏi.

Chẳng biết đi bao lâu, đến tận khi bầu trời sẩm tối, Thư Diên mới quay đầu xe, lái về một hướng khác.

Tại nghĩa trang.

Thời tiết vốn đã se lạnh, ở đây càng thêm u ám lạnh lẽo. Gió tạt vào mặt như lưỡi dao cứa vào.

Thư Diên rùng mình một cái. Cô ôm hoa vào lòng, đi tới tận sâu bên trong khu nghĩa trang.

Thư Chí Tường thích náo nhiệt. Lúc qua đời, trong nhà không có tiền, nấm mộ của ông rất rẻ, nhưng cũng hoang vắng hiu quạnh.

Thư Diên đi vài phút, tới trước mộ Thư Chí Tường. Cô khom người, đặt bó hoa đang ôm trước ngực xuống trước tấm bia đá.

Đêm qua trời mưa, trước mộ ẩm ướt. Thư Diên ngồi xổm xuống, giơ tay ra xoa dòng chữ trên tấm bia.

“Lão Thư, Nguyễn Nguyễn tới thăm bố này.”

Gió lạnh thổi tới, làm lá cây kêu xào xạc, như đang đáp lại cô.

Thư Diên ngồi xuống đất, dựa trán vào tấm bia. Mái tóc dài buông xõa bay lên vì gió, để lộ ra khóe mắt đỏ ửng.

Cô cố nở nụ cười, đôi mắt vô thần, nghẹn ngào ra thành tiếng, nhưng lại như đang lẩm bẩm một mình: “Bố, lần này Nguyễn Nguyễn không còn nhà thật rồi.”

Cô không có bố, mẹ cũng trở thành mẹ của người khác.

Giọng nói mang theo cảm giác thê lương vô tận, gió rít gào kéo tới cũng không thể xua tan đi được.

Một lúc lâu sau, Thư Diên đã lạnh đến mức phát run, nhưng vẫn không muốn đi. Cô cứ thế tựa vào bia mộ, lẳng lặng nhìn bầu trời u ám ở phía xa xa.

Có cảm giác như trở về quá khứ, khi mệt và buồn ngủ thì tựa vào vai Thư Chí Tường ngủ một giấc.

Sau khi tỉnh lại, tất cả vẫn còn tươi đẹp.

Thư Diên ngẩng đầu, nhìn bức ảnh tươi cười rạng rỡ của Thư Chí Tường ở trên bia mộ. Cô đã kìm nén rất lâu, rốt cuộc lúc này cũng không cầm được nước mắt.

Giọng nói của cô mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào: “Lão Thư, bố nói xem, nếu đứa bé ấy còn sống, có phải con sẽ được sống thanh thản hơn không?”

Nếu đứa bé ấy còn sống thì tốt biết bao!

Nhưng đó chỉ là nếu, và cũng chỉ có thể là nếu mà thôi. Bởi vì không có cái gì gọi là nếu cả.

Cô luôn áy náy với đứa bé ấy. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, cô hy vọng người ngã vào vũng máu là bản thân mình.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
ngohonghanh6Ad duyệt thẻ cho mình nhé - sent 2023-06-02 17:47:25
Nhung_04 Lee_Truyện he hay se vậy ạ? - sent 2023-05-25 14:59:49
tieuthu_tienxuTruyện hay, cảm động, day dứt nhất mình từng đọc. Khóc thương cho n9n9 nhưng không hề hối tiếc. Mình nghĩ kết như vậy là đẹp. - sent 2023-05-12 18:20:54
phuonganh1995Duỵet the giup minh với ạ - sent 2023-04-22 11:24:56
nguyenhelenDuyệt thẻ giúp mình nhé - sent 2023-03-30 15:02:33
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương