Vọng Âm Sau Màn Hình full

Chương 11: (2) cảng tránh gió

/255
Trước Tiếp
Thịnh Lâm ném cho anh một chiếc chìa khóa: “Vị trí đỗ xe 520, anh xem xăng còn bao nhiêu, có khởi động được không, lâu lắm rồi tôi không lái xe,

không nhớ tình trạng xe lắm.”

Chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào sao?

Tề Tĩnh Đường lập tức đứng dậy, nét mặt thoáng chốc căng thẳng. Anh xoa bừa tay vào quần, đón lấy chìa khóa rồi đi ra ngoài không nói thêm lời nào.

Chờ anh đi rồi, Thịnh Lâm cầm điện thoại lên gọi đi: “Alo? Tôi đây. Phòng làm việc kia của cậu vẫn đang dùng chứ...”

Trong khi cô ngồi đây vắt óc suy nghĩ sắp xếp đường lùi mà mình có thể nghĩ đến, Tề Tĩnh Đường đi chưa bao lâu đã quay lại. Sắc mặt anh hơi sa sầm xuống: “Xe không khởi động được.”

“Hết ắc quy à? Hay hết xăng?”

“Hình như bị người ta động chân động tay rồi.” Anh cắn răng nói: “Lẽ ra tôi nên học một lớp sửa chữa cơ khí!”

“Họ nhanh thật!” Thịnh Lâm gật gù, vẻ mặt không thay đổi gì.

Tề Tĩnh Đường nhìn cô, không nhịn được nói: “Thịnh Lâm.”

Tuy muốn càu nhàu vài câu vì anh gọi thẳng tên cô như vậy, nhưng lúc này quả thực Thịnh Lâm cũng không còn tâm trạng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

“Vì sao cô... lại bình tĩnh thế?”

“Vậy tôi nên làm gì?”

“Ý tôi là...” Anh nhíu mày, “Đều do tôi làm hại cô cả. Cô... cô có thể mắng chửi tôi.”

“Làm thế có ý nghĩa gì không?” Thịnh Lâm lại lấy điện thoại ra tìm kiếm danh bạ.

“Tôi biết là không có ý nghĩa gì. Là lỗi của tôi, tôi mặt dày mày dạn đến tìm cô, ăn vạ ở đây. Không phải tôi muốn liên lụy cô, tôi vốn còn nghĩ họ sẽ không to gan như thế, khu nhà cô nhìn có vẻ rất an toàn, nếu cầm cự được hai ngày hoặc là...”

“Alo?” Thịnh Lâm không nghe lọt tai. Cô tiếp tục giơ ngón tay lên ngăn lại lời anh, nói với đầu dây bên kia: “Chào anh, tự dưng xe của tôi không khởi động được, tôi muốn hỏi để lúc nào có thời gian rảnh sẽ đưa xe qua xem. Nếu gọi xe kéo thì bình thường tầm bao lâu sẽ tới? ... Vâng, địa chỉ vẫn là địa chỉ trên phiếu bảo hành đó... Vâng, hẳn là buổi tối, giờ rảnh rỗi của tôi thường rất muộn... Chuyện này thì anh không cần bận tâm đầu, tôi sẽ nói chuyện với người của bên 4S... Khoảng nửa tiếng đúng không? Thôi được, tôi có số rồi, cảm ơn. Không, năm sau vẫn còn sớm lắm, để nói sau đi. Vâng. Tạm biệt.”

Cúp điện thoại xong, cô chìa tay ra với Tề Tĩnh Đường.

Tề Tĩnh Đường hơi ngớ người: “Gì cơ?”

“Đưa điện thoại cho tôi, tôi kết bạn Weixin với anh rồi gửi phiếu bảo hành và số điện thoại liên lạc sang cho anh.”

“Vì sao lại gửi cho tôi?” Tuy nói vậy nhưng anh đã ngoan ngoãn mở khóa điện thoại đưa cho cô rồi.

“Nếu buổi tối có người mò vào, lập tức gọi số điện thoại này hẹn đến kéo xe.”

“Vậy vì sao không gọi taxi công nghệ, càng nhanh hơn chứ.”

“Anh chắc là chúng ta có thể chạy ra được khỏi khu chung cư chứ? Hơn nữa, chính anh nói gọi taxi dễ xảy ra tai nạn còn gì? Họ đâm được xe cứu hộ sao?” Thịnh Lâm bình tĩnh nói, ném điện thoại trả anh: “Huống gì đây là đường lùi cuối cùng rồi. Nếu thật sự tới lúc đó, chắc chắn chúng ta phải báo cảnh sát trước.”

Tề Tĩnh Đường đã không còn biết mình nên thể hiện cảm xúc gì nữa. Anh nghịch chiếc điện thoại nát của mình rồi bỗng bật cười.

Thịnh Lâm nhướng mày nhìn anh như muốn hỏi: Anh lại bị thần kinh gì thế.

“Không có gì.” Anh lắc đầu, “Lúc đến tôi đã coi nơi này như cảng tránh gió tâm hồn... Thật không ngờ nơi này lại trở thành cảng tránh gió thật.” Anh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô: “Thịnh Lâm, mấy năm nay rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, sao tôi cảm giác cô...”

“Sao cơ?”

“Nói thế nào nhỉ, cảm giác lợi hại hơn một số người mà tôi từng gặp.”

“Anh từng gặp ai? Thịnh Lâm hỏi, “Các đại ca trong tù à?”

“Ờ, đại loại vậy.”

“Họ đã phải vào tù rồi, còn lợi hại cái cục shit ấy.” Thịnh Lâm vô cùng khinh thường, “Vả lại, anh hiểu được bao nhiêu về tôi chứ?”

“Cũng đúng...” Tề Tĩnh Đường hơi nhụt chí, quay người nằm xuống sofa thở dài thườn thượt, “Tôi nằm một lúc, cô làm việc đi, lát nữa tôi nấu cơm!”

“Anh biết nấu cơm á?”

“Tôi từng học rồi! Siêu đầu bếp dạy đấy!”

“Anh không học sửa chữa cơ khí mà lại học nấu cơm á?”

“Một ông chồng biết nấu cơm và một ông chồng biết sửa xe, cô thích ông nào?”

Thịnh Lâm quay lưng đi luôn vào trong phòng sách. Ngay khoảnh khắc bước chân vào trong phòng, vẻ mặt nhẹ nhõm của cô tức khắc biến mất, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như băng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
lanh7806Full ch v ạ - sent 2023-08-15 21:22:30
hisolar19Duyệt thẻ bạn ơi - sent 2023-04-19 15:18:29
Trúc GấuCho xin CV đi ạ - sent 2023-03-08 13:03:40
Trúc GấuAi biết CV này ko ạ - sent 2023-02-27 12:17:23
nguyenthithanhthaoMình xin lịch đăng truyện với ạ - sent 2023-01-29 12:25:55
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương