Vọng Âm Sau Màn Hình full

Chương 24: (2) sự bất trắc do cố tình

/255
Trước Tiếp
Tôi đoán lúc tay giảng viên đó chết, mọi người cũng đều bảo hay nhỉ.” Giọng của Tề Tĩnh Đường rất bình thản, giống như truyền tới từ một thời không khác vậy, “Cô nghĩ rốt cuộc cái chết của gã có phải là bất trắc không?”

“Ai mà biết được.”

“Tôi nghĩ là không phải.” Anh khẽ mỉm cười.

“Ồ.”

Nhưng nếu không phải thật, thì người ra tay lợi hại hơn chúng ta nhiều.”

“Chúng... ta á?” Giọng Thịnh Lâm chợt trầm xuống, “Giờ cậu đang nói với tôi rằng, cậu cố ý, còn tôi cũng là một trong những đồng phạm sao?”

“Hả?” Anh hơi sững sờ, thoáng hoảng hốt một chút mới hơi bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, tôi lỡ miệng. Không liên quan gì đến cô cả, thật đấy.”

Thịnh Lâm sợ nhất việc anh khơi lại chủ đề này, vì cô có năng lực hỏi ra chân tướng, nhưng lại không muốn biết chân tướng. Đột ngột dừng chủ đề lại có thể né tránh, nhưng cô rất không thích cái cảm giác này.

Sự im lặng lan tràn, Tề Tĩnh Đường thở dài nói: “Tôi đến đây, là vì không muốn làm cô khó chịu.”

“Những kết quả là... có phải càng ngày càng khiến cô khó chịu hơn không?”

Thịnh Lâm quay đầu đi.

“Quả nhiên,” Tề Tĩnh Đường cười khổ, “Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói với cô, nhưng tôi phát hiện ra cô rất thông minh, có thể nói càng nhiều sẽ càng sai nhiều, có khi còn gây ra hiệu quả ngược.”

“Cậu nói những gì cậu muốn nói đi.” Thịnh Lâm đặt điện thoại xuống như đã bỏ cuộc, nguồn sáng duy nhất trong phòng biến mất, xung quanh chìm vào bóng tối, “Tôi không hỏi.”

“Ừm.” Giọng nói của anh mang theo ý cười, “Tôi thật sự rất thích nói chuyện với cô, quá thoải mái.”

“Sau khi Lâm Hiển Quý ra tù, những người xung quanh như chúng tôi rất không vui. Lúc vụ của gã xảy ra tôi vẫn đang học Trung học, khi ấy luôn có người nghe ngóng hỏi han tôi về chuyện của gã bởi vì không chỉ gã mà ngay cả Tiểu Hi... À, là người bị hại ấy, tôi cũng rất quen thuộc... Tôi hận gã, tôi khó chịu thay cho Tiểu Hi, tôi khó chịu hơn cả bọn họ, vì sao mọi người đều quấn lấy tôi chứ... Lại còn cả truyền thông ở những nơi khác, chó mèo chẳng liên quan cũng đều chạy tới, lượn qua lượn lại trước nhà Lâm Hiến Quý, xung quanh nhà chúng tôi, thăm dò, chỉ chỉ trỏ trỏ...”

“Về sau Lâm Hiển Quý vào tù, bị phán 3 năm, rất nhiều người không hài lòng, lại tới gây chuyện tiếp. Có bạn bè người thân của Tiểu Hi, còn có người hoàn toàn chẳng liên quan gì, quấy rối đủ kiểu đối với nhà của Lâm Hiển Quý trên danh nghĩa bênh vực người bị hại. Nhà gã sống không tốt cũng khiến gia đình chúng tôi sống không thoải mái theo. Những tiếng pháo nổ giữa đêm hay những khoảnh ruộng bị đổ thuốc sâu quá liều đã đành, bố mẹ của Lâm Hiển Quý vốn cũng không phải người tốt đẹp gì, thế nhưng càng về sau càng khó sống, hơi một tí là đánh nhau, mẹ tôi còn bị mẹ gã túm tóc nữa.”

“Nhưng biết làm thế nào được, cuộc sống rồi cũng phải trôi qua thôi. Cũng may, được một thời gian mọi người cũng quên dần, tôi cũng thi vào Đại học... Tôi vốn muốn thi Đại học bên chỗ cô, thật đấy, học lực của tôi không tồi đâu. Nhưng khoảng thời gian đó ảnh hưởng quá lớn, cuối cùng ảnh hưởng đến cả thành tích. Tôi lại nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ có thể sang bên chỗ cô làm việc, tôi học lập trình phần mềm mà, ngành học vạn năng, điểm cao nhất của trường chúng tôi đấy.

Nằm một lúc, hai mắt Thịnh Lâm đã dần thích ứng với bóng tối xung quanh. Lắng nghe giọng nói mang theo tiếng cười của Tề Tĩnh Đường, tự dưng cô lại cảm giác căn phòng hơi sáng lên một chút.

“Nhưng về sau Lâm Hiển Quý ra tù. Mọi người đều cho rằng chuyện này đã qua rồi, tôi thật sự không thể ngờ thì ra tất cả mới chỉ vừa bắt đầu. Ba năm trước đã có người bất mãn chuyện gã chỉ bị xử 3 năm rồi, ba năm sau sự bất mãn này biến thành sự phẫn nộ trên khắp cả mạng internet. Khi ấy mạng internet đã phát triển lắm rồi, nhanh chóng có người mới ra được tin tức của Lâm Hiển Quý, địa chỉ của gã, số điện thoại của cả nhà gã, số điện thoại phòng tiếp dân của huyện chúng tôi, điện thoại của mấy người bán hàng rong chỗ chúng tôi, thậm chí còn có cả... nhà tôi nữa.”

“Có quá nhiều người tới, bạn bè họ hàng của Tiểu Hi, hàng xóm láng giềng gần đó, những tên du thủ du thực xung quanh, thậm chí còn có cả những người

xa tít mù khơi nữa... Họ túm tụm trước cửa nhà chúng tôi, muốn phỏng vấn, muốn chửi rủa, muốn dán chữ, quay video, đập phá VV... Cảnh sát đến thì họ sẽ đi, nhưng cảnh sát vừa đi là họ lại tới...”

“Để không bị quấy nhiễu, gia đình tôi đã bỏ điện thoại cố định. Tuy không có ai gọi tới làm phiền bảo nhà tôi chết đi, nhưng nhà Lâm Hiển Quý bị quấy rầy tới mức không bật điện thoại lên được nữa, suốt ngày qua nhà tôi mượn. Về sau người tìm đến đó nhiều quá, họ còn phải chạy sang trốn, ăn cơm, thậm chí ngủ lại. Vừa rồi tôi cũng nói đấy, cả nhà họ vốn không phải người tốt gì, bố mẹ tôi thì hoàn toàn trái ngược. Ban đầu vẫn còn thông cảm với họ, được một vài lần như thế, bọn họ lại bắt đầu vênh mặt thái độ, từ khách đảo thành chủ, không hề biết cảm ơn.”

“Cuộc sống quá khó khăn, mình không thể nào biết được vì sao lại có nhiều người rảnh rỗi đến như thế. Họ chửi rủa trên mạng không đủ, gọi điện thoại chửi bới không đủ, còn phải chạy tới tận nơi để chửi. Quá đáng hơn nữa là, những tài khoản được gọi là tài khoản VIP định danh đó cứ túm tôi muốn phỏng vấn, muốn viết chuyên đề, muốn bài viết độc nhất vô nhị. Tôi không phối hợp thì họ lại đổ thừa rằng có phải tôi đứng về phía Lâm Hiển Quý không. Tôi đứng về phía Lâm Hiển Quý ư? Tôi giết gã còn chưa đủ ấy chứ! Tôi chỉ thi thoảng về nhà thôi còn bị giày vò như vậy, bố mẹ tôi thì sao, họ sống những ngày tháng thế nào chứ?”

“Mấy lần từ trường về nhà, tôi đánh nhau vài trận với Lâm Hiển Quý... Về sau chuyện này trở thành động cơ giết người của tôi. Ha ha, nực cười nhỉ, động cơ giết người thật sự ngày ngày đều xảy ra, nhưng mấy trận đánh nhau chẳng cả thấy máu đó lại có thể trở thành động cơ.”

“Ngày hôm ấy... tôi lại về nhà.” Giọng của Tề Tĩnh Đường hơi căng thẳng, khiến tim của Thịnh Lâm cũng thắt lại theo.

“Lâm Hiển Quý bị người ta hất shit vào người. Gã chạy luôn ra cửa nhà gào lên ăn vạ khiến mọi người túm tụm đứng xem đều bỏ đi vì thối. Bố mẹ gã trốn

mất dạng, cuối cùng lại là bố mẹ tôi bảo tôi đưa gã ra sông tắm rửa... còn lấy một bộ quần áo của tôi ra cho gã. Tôi đưa gã đi. Thế nhưng, gã chỉ tắm thôi thì không nói, đằng này miệng vẫn không sạch sẽ nói gã đã biết Tiểu Hi ở đâu rồi, tối nay sẽ đi tìm cô ấy...”

“Tôi thật sự không nhịn được nữa. Thịnh Lâm, chắc chắn cô có thể hiểu được, vào thời điểm đó tôi thật sự không thể nhịn được nữa.”

Nghe thấy tiếng nức nở thoáng xuất hiện giữa giọng nói căng thẳng của anh, Thịnh Lâm thoáng do dự. Cuối cùng cô thở dài, nhỏm dậy đi đến bên cạnh giường anh, nằm xuống sát bên cạnh anh, mở rộng hai cánh tay nói: “Lại đây.”

Tề Tĩnh Đường không nói không rằng, vươn tay ôm chặt eo Thịnh Lâm, vùi mặt vào lòng cô, lủng búng nói: “Không liên quan gì đến cô cả. Thật đấy, lúc tôi trò chuyện với cô cũng không phải để giết gã. Thậm chí tôi còn chưa từng nghĩ đến... nhưng ai bảo gã lại bước vào sông Dạ Lưu một cách trùng hợp như vậy chứ.”

“Không phải sống Dạ Lưu.” Thịnh Lâm vẫn cố chấp sửa.

“Không phải sống Dạ Lưu.” Anh ngoan ngoãn lặp lại, nói tiếp, “Về sau tôi phát hiện ra cô biến mất, tôi biết ngay là cô nghĩ nhiều. Thật mà, không phải lỗi của cô, cô tin tôi đi.”

“Ừ tôi tin.”

“Nhìn thấy cô đi bệnh viện, tôi thật sự rất khó chịu, nhưng tôi không biết nên làm thế nào để giải thích với cô. Tôi cảm thấy có nói gì thì cô cũng không vui...”

“Đúng vậy, rất khó để vui.” Mặt Thịnh Lâm không mảy may cảm xúc.

“Tôi không biết còn có thể làm thế nào được nữa, bây giờ tôi chẳng có gì cả.”

“Cậu đã làm đủ nhiều rồi.”

“Không, tôi chẳng làm được gì cả, tôi còn gây thêm phiền phức cho cô.”

“Cậu đưa hết đằng chuối cho tôi nắm rồi.”

“...” Tề Tĩnh Đường ngẩng khuôn mặt lem nhem nước mắt của mình lên, ngây người nhìn cô.

Thịnh Lâm dịu dàng vuốt tóc anh, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng quên, tội danh của cậu là vô ý làm chết người. Nhưng theo cách cậu vừa mới nói, thì rõ ràng là cố ý.”

Anh sụt sịt mũi rồi chợt bật cười, cánh tay càng siết chặt hơn, lại vùi đầu vào lòng cô tiếp: “Là vô tình thật mà.” Anh khẽ khàng nói, “Vô tình nhớ đến thủ pháp mà cô viết thôi...”

“Ha ha.” Thịnh Lâm tiếp tục vuốt tóc anh, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng lẻn vào qua khe rèm cửa sổ, tạo thành một dải sáng lành lạnh trên sàn nhà, sáng đến chói mắt.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
lanh7806Full ch v ạ - sent 2023-08-15 21:22:30
hisolar19Duyệt thẻ bạn ơi - sent 2023-04-19 15:18:29
Trúc GấuCho xin CV đi ạ - sent 2023-03-08 13:03:40
Trúc GấuAi biết CV này ko ạ - sent 2023-02-27 12:17:23
nguyenthithanhthaoMình xin lịch đăng truyện với ạ - sent 2023-01-29 12:25:55
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương