Vọng Âm Sau Màn Hình full

Chương 6: (1) người dùng tiền mặt

/255
Trước Tiếp
Thề Tĩnh Đường mang đồ ăn của ít nhất bốn người.

Thịnh Lâm chỉ ăn được phần của nửa người, còn lại anh ăn hết.

Cô nhìn anh mà cảm thán: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao anh bị truy sát rồi.”

Tề Tĩnh Đường nhanh tay dọn rác, còn phân loại rõ ràng, miệng vẫn đang ngậm một cọng khoai tây chiên. Nghe cô nói vậy, anh cười nói: “Vì ăn khỏe à? Dạ dày tôi to lắm, lúc trước ở...”

Anh chợt im bặt, hơi hoảng loạn nhét túi giấy vào trong túi đựng rác.

“Ở gì cơ?”

“Không có gì.”

Ở trong tù sao? Thịnh Lâm không hỏi ra thành lời. Nếu anh đã không muốn để cô biết thì cô không nhắc đến nữa.

Thu dọn rác xong, Tề Tĩnh Đường để túi rác gọn gàng chỉnh tề bên cạnh cửa, đứng dậy nhìn quanh một vòng rồi lại chỉ vào toilet: “Tôi dùng chút nhé?”

Thịnh Lâm chợt có cảm giác như Déjà vu“. Cô nhìn anh như cười như không: “Anh không cần phải lần nào đi toilet cũng báo cáo thế đâu.”

* Déjà vu hoặc promnesia, là ảo giác, cảm thấy quen thuộc trong một môi trường, khung cảnh mới, chưa từng biết trước đó hoặc không nhớ rõ lúc nào.

Tề Tĩnh Đường thoáng sững sờ, bật cười nói: “Shawshank à?”

( Shawshank, tên nhân vật chính trong phim The Shawshank Redemption. Đây là một bộ phim chính kịch - tâm lý của Hoa Kỳ kể về Shawshank - người đã sống gần 2 thập kỷ trong tù, phát hành vào ngày 22 tháng 9 năm 1994, do Frank Darabont viết kịch bản và đạo diễn, dựa trên tiểu thuyết của Stephen King, Rita Hayworth and Shawshank Redemption.

“Chỗ các anh hẳn là không cho chiếu bộ phim đó chứ.”

“Đúng vậy.” Tề Tĩnh Đường cười đáp, “Có điều tôi đã xem trước khi vào trong đó rồi.”

“Có cảm tưởng gì không?”

“Có.” Tề Tĩnh Đường đi về phía phòng vệ sinh, “Thì ra cái thói quen đi toilet phải báo cáo này cũng sẽ hình thành được thật.”

Tiếng đi tiểu lại một lần nữa vang rào rào. Thịnh Lâm không nhịn được lại quát ầm lên: “Đóng cửa vào!”

“À à, xin lỗi.” Anh đóng cửa toilet lại.

Lần này Tề Tĩnh Đường đi toilet rất chậm, lúc đi ra bước chân cũng chậm rì rì. Thịnh Lâm ngồi trên ghế sofa dùng chỉ nha khoa xỉa rang, khóe mắt liếc nhìn anh.

“Tôi...” Anh nhìn ra cửa rồi lại nhìn cô, “Về đây?”

Thịnh Lâm nhún vai: “Nhớ đổ rác.”

“Ừ.” Anh chậm rãi đi tới xách túi rác lên, lúc đứng trước cửa lại nói tiếp: “Nhưng tôi không biết thùng rác ở đâu.”

“...” Thịnh Lâm thở dài thườn thượt, đứng dậy nói: “Đi thôi.”

“Ok!” Anh như vểnh đôi tai cún, trong lúc chờ Thịnh Lâm thay giầy, cái đuôi còn như vẫy loạn lên nữa.

Khu nhà mà Thịnh Lâm đang ở tên là Cầm Ngự Giai Uyển, cũng được coi là tầm khá - giàu ở thành phố nhỏ phương Nam này. Tuy an ninh cũng sẽ bị một tên đóng giả làm người giao hàng như Tề Tĩnh Đường qua mắt, nhưng vì phân chia rõ người và xe, khuôn viên trong khu xử lý rất tận tình nên nhìn chung cũng rất thoải mái yên tĩnh.

Hai người sánh vai nhau đi trên con đường nhỏ tĩnh lặng giữa vườn hoa của khu nhà, lại một lần nữa rơi vào sự trầm mặc.

Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng rất nhiều điều lại không thể nói.

Lúc này Thịnh Lâm đã xác định Tề Tĩnh Đường chính là Tề X kia.

Anh ấy là hàng xóm của tên tội phạm cưỡng hiếp Lâm X, anh ấy đọc sách của cô, trước cửa nhà họ có một dòng sông nhỏ rất giống sông Dạ Lưu.

... Anh ấy bị cô cổ vũ...

Khí phách của thiếu niên luôn đồng hành cùng nguy hiểm. Tuy hiện giờ nhìn Tề Tĩnh Đường đã có chút trưởng thành rồi, không giống loại người dễ kích động như thế nữa, nhưng tình huống năm đó, có quá nhiều nhân tố khiến cho chuyện kia xảy ra.

Cô chỉ không biết vài ba câu nói vu vơ đó của mình chiếm bao nhiêu phần trăm, nếu nhiều thì thậm chí mình cũng có thể trở thành đồng phạm.

Mà đây cũng vẫn chưa phải trọng điểm, trọng điểm là... Cô nhìn thoáng qua Tề Tĩnh Đường.

Rốt cuộc có phải anh ấy “lỡ tay dẫn đến tử vong” hay không?

Một bên là tử hình, một bên nhiều nhất chỉ bảy năm, khác một trời một vực.

Cô không dám nghĩ sâu hơn, thế nên anh ấy đã không cho hỏi, cô cũng thật sự không dám hỏi tiếp nữa. Tuy trong lòng cô, sự việc đó vĩnh viễn không thể trôi qua hết như anh ấy nói được.

Lại thêm chuyện anh ấy bảo mình đang bị truy sát...

Thịnh Lâm khẽ thở dài.

Tề Tĩnh Đường cứ như trúng xổ số vậy, phản ứng cực kỳ nhanh, hỏi: “Sao thế?”

“Anh đúng là một tên phiền phức.” Thịnh Lâm nói rất thật lòng thật dạ.

Tề Tĩnh Đường lại bật cười, làn da ngăm đen càng làm nổi bật hàm răng trắng bóc của anh: “Tôi cũng biết mà, nhưng thật sự chẳng có cách nào khác.”

“Không phải anh lại định làm mấy chuyện dễ vào chỗ đó nữa đấy chứ?”

“Nếu kẻ truy đuổi tôi mà là cảnh sát thì đã tốt.” Anh nhấc tay lên như muốn vò tóc nhưng nửa chừng chợt nhớ ra mình đang xách túi rác, vậy nên đành tiếc nuối hạ tay xuống, “Thú thực, hiện giờ tôi cũng đang chờ các chú cảnh sát cứu, nhưng thật đáng tiếc, nước xa chẳng cứu nối lửa gần.”

“Vậy sau đây anh định đi đâu?” Vừa thốt lên hỏi xong Thịnh Lâm đã hối hận mím môi.

Quả nhiên Tề Tĩnh Đường nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, sau đó lại nói: “Không biết nữa, có điều đột nhiên tôi phát hiện ra hẳn là bệnh viện tâm thần rất an toàn.”

Nghĩ đến chuyện mình vừa gặp đã tống anh vào trong bệnh viện tâm thần, chính Thịnh Lâm cũng thấy hơi buồn cười. Thoáng thấy mái hiên màu đỏ của phòng thu gom rác thấp thoáng ở cách đó không xa, cô dừng bước lại.

Tề Tĩnh Đường cũng dùng theo, nghi hoặc nhìn cô.

Thịnh Lâm nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Anh không phạm pháp thật sao?”

“Không.”

“Sẽ không liên lụy đến tôi chứ?”

“Đại khái là... sẽ không.”

“Haiz.” Cô xua tay, “Đi đổ rác đi. Anh để tôi nghĩ một chút.”

Nghe vậy Tề Tĩnh Đường muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười khó hiểu, quay lưng ngoan ngoãn đi về phía nhà thu gom rác.

Nhìn bóng lưng của anh, sắc mặt Thịnh Lâm hơi thay đổi.

Chẳng ai muốn chọc vào phiền nhiễu.

Nhưng nếu sự phiền nhiễu này vẫn luôn tồn tại, thay vì thả ra để nó thành tai họa ngầm, thà rằng đặt bên cạnh trông chừng còn hơn.

Tề Tĩnh Đường không phải là một nhân vật đơn giản. Từ chuyện anh lợi dụng điện thoại để truy vết đến nhà cô là có thể nhìn ra được, nếu một ngày nào đó anh chợt nổi hứng lại tới tìm cô, cô sẽ vẫn rơi vào đống phiền hà mà không thể thoát thân được.

Anh ấy giống như một chiếc kẹo cao su vậy, nhai thì dính răng nhưng ít nhất cũng thơm mát miệng. Nhưng nếu nhổ ra ngoài, chưa biết chừng giẫm trúng một cái thì muốn hất đi cũng chẳng được.

Nếu tạm thời đặt ở bên cạnh, ít ra còn có thể làm rõ xem rốt cuộc anh thật sự chỉ “đến đây chơi một chút”, hay còn có ý định gì khác.

Nếu anh ấy hận cô... Thú thực nếu sau khi ra tù cuộc sống của anh ấy cực kỳ tệ, cô hoàn toàn có lý do để tin rằng mình sẽ bị trút giận, như vậy cô sẽ phải nghĩ cách xử lý được anh trong khoảng thời gian này.

Ban nãy khi phân loại rác Tề Tĩnh Đường có vẻ rất thành thục, thế nhưng vẫn bị mấy bà cô vệ sinh trong phòng thu gom rác quấn lấy một lúc lâu mới quay về. Anh gãi đầu gãi tại đi ra, thấy cô ở đối diện thì hơi run rẩy: “À... tôi vứt xong rồi.”

Nhìn thế nào cũng không giống tên lưu manh lúc trước cười giả trần ôm vai cô ép cô đi ở vệ đường kia.

Thịnh Lâm không nhịn được mà khẽ cười, rồi gật đầu quay người: “Vậy đi thôi.”

“Đi đâu?” Anh hơi căng thẳng.

“Siêu thị.” Thịnh Lâm đáp mà không ngoảnh đầu lại, “Hay là anh muốn mặc đồ lót nữ của tôi?”

Anh hơi sững sờ, vui vẻ đi theo cười nói: “Tôi có thể không mặc!”

“Nói tới chuyện này,” Thịnh Lâm đe dọa: “Nếu anh còn đi toilet không đóng cửa nữa...”

“À, việc đó thật sự là thói quen...” Anh cười khổ, “Cô biết mà, ở đó làm gì cũng đều phải... khụ... phải dưới sự chứng kiến của các sếp.”

“Anh không muốn bị tôi đuổi ra khỏi nhà vì tôi bị đau mắt đâu nhỉ.”

“Vì sao chứ? Của tôi rất to, rất đẹp luôn!”

“Ha ha, không nói nữa, không nói nữa.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
lanh7806Full ch v ạ - sent 2023-08-15 21:22:30
hisolar19Duyệt thẻ bạn ơi - sent 2023-04-19 15:18:29
Trúc GấuCho xin CV đi ạ - sent 2023-03-08 13:03:40
Trúc GấuAi biết CV này ko ạ - sent 2023-02-27 12:17:23
nguyenthithanhthaoMình xin lịch đăng truyện với ạ - sent 2023-01-29 12:25:55
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương