Vọng Âm Sau Màn Hình full

Chương 18: (2) nghìn cân treo sợi tóc

/255
Trước Tiếp
Không sao là tốt rồi.” Thịnh Lâm cũng hơi rối loạn. Đứng trong góc nhìn hai viên cảnh sát bận ngược bận xuôi, hết liên lạc với sở chỉ huy rồi lại

lục soát người phạm nhân, cô hơi hoang mang không biết làm gì.

Cuối cùng Tề Tĩnh Đường cũng lấy lại được chút sức lực, nhỏm dậy đi thẳng về phía cô. Thấy vậy Thịnh Lâm hơi co rụt người vào, anh thoáng khựng lại rồi cười khổ, quay đầu nói: “Anh Đại Ngưu, em nói chuyện với cô ấy chút được không?”

Đại Ngưu chính là viên cảnh sát lùn cường tráng kia. Anh ta chần chừ một chút rồi gật đầu: “Cũng được, cậu biết chừng mực là được.”

“Vâng.” Tề Tĩnh Đường tươi tỉnh hẳn lên, bước tới chìa tay ra với Thịnh Lâm, “Vào trong phòng sách nhé?”

Trong lòng Thịnh Lâm chỉ muốn từ chối. Hiện giờ cô không muốn tiếp xúc với Tề Tĩnh Đường lắm, dù sao trước đó cô cũng từng muốn giết anh mà.

Cô cho rằng mình đã cho ba tên kia đủ nhiều thời gian rồi, bất kể là trả thù hay lỗi đi thì ít nhất lần này Tề Tĩnh Đường cũng rời khỏi cô một cách danh chính ngôn thuận.

Nhưng cô không kiềm lòng được.

Dù là vì mềm lòng hay vì sợ hãi thì cô cũng đã xuất hiện trước thời hạn.

Việc bảo vệ lên kéo dài thời gian nằm trong dự đoán của cô, nhưng điều cô nghĩ là phòng bảo vệ phát hiện có vấn đề khác thường sẽ cử hai người tới rồi quần nhau một trận, ba tên kia cũng chưa điên cuồng tới mức diệt luôn cả hai người vô tội ấy vì Tề Tĩnh Đường. Thế nhưng cô hoàn toàn không thể ngờ được, bảo vệ đến thì có đến đấy, chẳng qua mấy chú cảnh sát thật cũng tới tìm anh.

Không phải vô duyên vô cớ mà cô không tin lời anh, nhưng ba ngày rồi, anh không hề có động tác liên lạc với bất kỳ ai, ngày nào cũng chỉ ăn uống thư giãn. Dù cô có hỏi, anh cũng vẫn kín như bưng, cô dám chắc rằng không phải anh không còn cách nào nữa, chẳng qua là muốn ăn vạ nhà cô mà thôi, điều này khiến cô cảm thấy như gánh tạ trên lưng vậy.

Nhưng giờ xem ra, quả nhiên là có lý do, có điều giờ cũng đã muộn rồi.

“Cô vẫn ổn chứ?” Vừa kéo cô vào trong phòng sách, Tề Tĩnh Đường đã kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới rồi lại hỏi: “Tôi không ngờ chúng dám làm như vậy, tôi còn tưởng chúng làm hỏng xe của cô là vì muốn ép tôi phải tự đi ra ngoài nên ít nhất mấy ngày này hẳn là vẫn an toàn cơ...”

Thịnh Lâm ngồi lên bậu cửa sổ bay, nhìn những ánh đèn ở tòa nhà đối diện đang tắt dần, ánh mắt cũng chớp sáng chớp tối. Cô lắc đầu đáp: “Tôi không sao... Xin lỗi, vừa rồi tôi sợ quá, thật sự không dám ra ngoài.”

“Cô không ra là đúng, tôi sợ nhất là cô tự đi ra ấy chứ. May mà cô thông minh.” Tề Tĩnh Đường cười rất thoải mái, “Cô không sao là tốt rồi.”

Thịnh Lâm không nói gì, cúi đầu nhìn tay mình, nơi vừa cầm chiếc chặn sách đã lằn đỏ.

Tề Tĩnh Đường cúi đầu nhìn cô.

Thật ra từng đường nét trên khuôn mặt của Thịnh Lâm đều rất đẹp, nhưng kết hợp với nhau lại không hề tạo cảm giác sắc nước hương trời. Mắt cô không to nhưng hàng mi rất dài, lại thêm đuôi mắt hơi cong lên nên dù có rũ mắt xuống cũng luôn khiến cho người ta có cảm giác ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai. Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn với khóe môi hơi trễ xuống thoạt nhìn rất u buồn rất thờ ơ, nhưng lại khiến người ta chú ý đến lạ kỳ.

Giống như tiểu thuyết của cô vậy, rõ ràng ngôn từ rất bình thường, đọc lướt qua cũng không hoa lệ tinh tế gì nhiều, nhưng một khi đã tập trung vào nó thì những câu chuyện khác lạ và kỳ quái lại khiến độc giả bị hút toàn bộ tinh thần vào đó. Thế cho nên lúc ngẫu nhiên giao lưu ở khu bình luận, độc giả chỉ chăm chăm muốn giành được sự tán đồng của cô, khi đã giành được sự tán đồng rồi, ai nấy đều bay bổng như lên tiến, khấp khởi vui mừng.

Cô gái này có độc, anh đã sớm biết điều đó.

Nhưng dù đã “làm một con người mới”, trái tim của anh vẫn đau đáu hướng về cô.

“Cô đã biết tôi từng ngồi tù rồi đúng không?” Anh khẽ lên tiếng.

“Ù.”

“Tôi vốn bị phản bảy năm nhưng vì biểu hiện tốt nên năm năm là được ra rồi.” Tề Tĩnh Đường ngồi xuống cạnh cô, quay sang nhìn những tòa nhà đen kịt bên ngoài cửa sổ, cứ như nhìn được thấy thứ gì khác xuyên qua màn đêm đó vậy, “Về sau tôi cũng như trước đó đã nói ấy, cuộc sống không ổn, muốn làm cũng không làm được nên mới phải lăn sang bên xã hội đen, sau đó lại bị bắt.”

“Nhưng rất may, tôi vẫn chưa kịp phạm pháp, chỉ là bị tiện tay bắt về thôi. Sau đó có người trong số họ hỏi tôi, có muốn đi nằm vùng không. Tôi đồng ý ngay.”

“... Có phải hơi... tùy tiện không?”

“Có lẽ đây là số phận.” Tề Tĩnh Đường thở dài, “Khéo làm sao tôi lại đụng phải cảnh sát đang truy quét tội phạm đến bước cuối cùng, khéo làm sao họ lại chuẩn bị tiến hành thêm một lượt nữa, rồi khéo làm sao tổ trưởng tổ chuyên án ấy lại có mặt ở đó, khéo làm sao ở đó tôi... còn giữ một bí mật cực kỳ có sức uy hiếp đối với đám côn đồ kia...”

Anh nhún vai: “Tôi là huân chương chiến công mà ông trời tặng cho ông ấy, ông ấy không lên tiếng đón nhận thì có mà dở hơi à.”

“Ý tôi nói là chọn người nằm vùng tùy tiện như vậy sao?” Khóe môi Thịnh Lâm run lên, “Cậu làm gì có kỹ năng chuyên nghiệp gì, đúng không?”

“Tôi chỉ cần trà trộn vào, mò rõ ngọn nguồn của chúng là được.” Tề Tĩnh Đường bật cười, “Thú thực, trừ có những lúc hơi tâm thần phân liệt ra thì cũng rất thú vị.”

“Xong rồi họ thu lưới, cậu bị phát hiện à?”

“Tôi còn tưởng cô sẽ hỏi về cuộc sống của tôi thời gian đó chứ, tư liệu sống tốt như thế cơ mà.”

Thịnh Lâm thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Cô cũng muốn hỏi, những thứ nhất là thật ra cũng không hứng thú đến vậy, thứ hai là vẫn có chuyện cần kíp hơn hiện giờ.

Cô ghé lại gần Tề Tĩnh Đường, nhìn thẳng vào đôi mắt chợt mở to của anh, hạ thấp giọng: “Giữa chúng ta, không cần phải có quá khứ đúng không?”

Đừng nhắc chuyện cũ!

Tề Tĩnh Đường thoáng sững sờ rồi mới cười khổ gãi đầu: “Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi ở cửa hàng máy tính lúc tôi đi đến bước đường cùng phải với bừa cái

cọc.”

“Phụ nữ ở một mình thân cô thế cô cũng rất hối hận vì hành động bộc phát lần này.” Thịnh Lâm lại ngồi thẳng người lên, nhìn ra cảnh đêm tối đen ngoài cửa sổ, “Hy vọng trước mặt cậu bây giờ sẽ là một con đường rộng mở.”

Tề Tĩnh Đường nhìn sườn mặt cô, ánh mắt sáng lấp lánh, nụ cười rất dịu dàng: “Lần này thì chắc chắn là vậy rồi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
lanh7806Full ch v ạ - sent 2023-08-15 21:22:30
hisolar19Duyệt thẻ bạn ơi - sent 2023-04-19 15:18:29
Trúc GấuCho xin CV đi ạ - sent 2023-03-08 13:03:40
Trúc GấuAi biết CV này ko ạ - sent 2023-02-27 12:17:23
nguyenthithanhthaoMình xin lịch đăng truyện với ạ - sent 2023-01-29 12:25:55
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương