Vọng Âm Sau Màn Hình full

Chương 21: (1) bữa tiệc hồng môn

/255
Trước Tiếp
Thịnh Lâm lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Nhìn lên trần nhà tối đen, cô mới mơ mơ màng màng nhận ra mình đã ngủ đến tận lúc trời tối, ngày và đêm đã bị mình đảo lộn hoàn toàn.

Tiếng chuông vẫn đang vang lên.

Cô liếc thoáng qua, thấy là một số điện thoại lạ nhưng không phải sim rác, bèn nhấc máy nghe: “Alo?”

“Vẫn ngủ à bà chị?” Đầu dây bên kia vang lên một tràng cười, giọng của Sở Vọng như tự mang theo hiệu ứng ánh sáng vậy, “Chị chờ chút nhé!”

Bên kia im lặng một chút, sau đó lại có một tiếng cười trầm thấp: “Sao vẫn còn ngủ thế? Cô ăn chưa?”

Mỗi lần nghe thấy giọng của Tề Tĩnh Đường, cô luôn vô thức chuyển sang trạng thái chiến đấu.

“...” Thịnh Lâm ngáp dài, “Chưa, lát nữa tôi gọi đồ ăn sau.”

“Gọi làm gì, ra đây đi ăn đi.” Giọng điệu của Tề Tĩnh Đường rất thân quen, “Lão đại mời.”

Ăn cơm với cảnh sát á? Nghĩ thôi đã thấy bủn rủn cả người rồi, Thịnh Lâm từ chối ngay: “Tôi không ra đầu, các cậu cứ từ từ mà ăn.”

“Ấy đừng vậy mà, chúng tôi qua đón cô, ăn xong lại đưa cô về, được không?”

Sao cứ như dỗ trẻ con thế, Thịnh Lâm phì cười: “Cậu đoán xem cậu có thuyết phục được tôi không?”

“Không thuyết phục được... thì bê đi chắc cũng bẽ được chứ?”

“Hả?”

Thịnh Lâm còn chưa kịp phản ứng gì, chuông cửa đã chợt vang lên. Nghe tiếng cười ở đầu dây bên kia, cô trợn trắng mắt, cuối cùng vẫn đứng dậy ra mở cửa.

Tề Tĩnh Đường ngang nhiên đứng ở cửa phòng, cầm điện thoại tươi cười nhìn cô: “Đi thôi, đi ăn đồ nướng.” “Tôi vẫn chưa dậy...” “Thế thì đi đánh răng đi, chúng tôi chờ cô.” “Này, phụ nữ ra đường không đơn giản như vậy đâu, ok?”

“Ý cô là cô còn phải tắm, ngâm nước thơm rồi trang điểm à?” Tề Tĩnh Đường bật cười, “Có dáng vẻ nào của cô là tôi chưa nhìn thấy đâu?”

“ồ

c!” Sở Vọng và một thanh niên khác đứng ở một bên bỗng hô hào đầy ẩn ý.

Thịnh Lâm mỉm cười nhìn Tề Tĩnh Đường. Anh cố gắng kiên trì một lúc, cuối cùng không chống chọi nổi nữa, quay đầu nạt hai người kia: “Các cậu đừng có hô hào lung tung! Tôi và cô ấy không có gì cả!”

“Ờ ờ! Không có gì!” Câu trả lời lại càng ẩn ý hơn.

Thịnh Lâm thở dài: “Năm phút!” Dứt lời cô đóng sầm cửa vào.

Bên ngoài lại vang lên một tràng cười nữa.

Trước khi đi ra ngoài Thịnh Lâm vốn chẳng mang theo gì cả, thế nên lúc trước thế nào thì giờ vẫn y chang như vậy, đến quần lót cũng còn chưa thay. Cô rửa ráy qua loa một chút rồi mở cửa ra, thấy ngay Tề Tĩnh Đường đang đầy vẻ kiêu ngạo quay đầu nói với Sở Vọng: “Cậu thấy chưa, tôi đã bảo cô ấy không phiền phức như vậy đâu mà.”

Thịnh Lâm: “Có thôi đi không hả?”

Sở Vọng lái xe, nhanh chóng đưa bốn người đến quán đồ nướng, ở đó đã có một bàn sáu người ngồi sẵn rồi, tất cả đều là thanh niên trai tráng vạm vỡ. Nhìn thấy họ, tất cả đều rất nhiệt tình: “Nào, nào, nào, gọi đồ sẵn cho mọi người rồi đấy! Còn muốn ăn gì thêm nữa thì tự gọi nhé!”

“Đội trưởng Lưu mời à?” Sở Vọng hỏi.

“Đội trưởng Lưu mời!”

“Cho hai phần tôm hùm!” Sở Vọng quay đầu ra ngoài hô to.

“Ha ha ha ha, thằng nhóc có chí khí đấy! Đội trưởng Lưu không đánh cậu đâu, nhưng chị dâu Lưu thì có thể nhé!”

Người được gọi là Đội trưởng Lưu hẳn là người đàn ông trung niên cường tráng ngồi chính giữa, thoạt nhìn hơi uy nghiêm, ánh mắt nhìn người khác cũng rất sắc bén, ngay cả Thịnh Lâm bước vào cũng bị ông ta quét mắt một lượt: “Đây chính là cô Thịnh à?”

“Vâng ạ.” Sở Vọng chỉ vào cô, “Ngầu vô cùng luôn! Mở cửa tập kích từ sau lưng, đâm tay cướp súng, một loạt hành động như nước chảy mây trôi! Lợi hại hơn Tiểu Tề nhiều.”

“Đấy là tôi bị trói thôi!” Tề Tĩnh Đường đã ngồi xuống bên cạnh, không phục cãi lại ngay, còn tiện tay kéo Thịnh Lâm nói: “Lại đây ngồi này.” Thịnh Lâm vốn không thoải mái lắm, lúc này nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, đầu cô ong cả lên. Cô miễn cưỡng ngồi xuống, Sở Vọng ở bên kia lập tức hỏi ngay: “Chị muốn uống gì, để em rót cho.”

“Cậu bận lòng cái quái gì thế!” Tề Tĩnh Đường nạt cậu ta như hổ bảo vệ con, “Lo ăn đồ của cậu đi!” Sau đó anh lại quay sang Thịnh Lâm, rất thận trọng hỏi: “Muốn uống gì?”

“ồ...” Lại một tiếng ồ kéo dài đầy ẩn ý nữa. Thịnh Lâm tức muốn đánh người, lạnh lùng nói: “Tùy... Phiền anh cho tôi một viên bánh gạo.”

Bị cô điểm danh là một thanh niên khác ngồi chếch phía trước mặt. Anh ta hơi sững sờ mất một chút, sau đó lập tức đưa cho cô một viên bánh gạo, còn cười hỏi: “Chị muốn gì nữa không?”

“Không, tôi ăn cái này trước.”

“Chị cũng không sợ người lạ nhỉ.” Sở Vọng cười nói.

“Ăn cơm với cảnh sát thì có gì mà phải sợ.” Thịnh Lâm nịnh nọt rất nhẹ nhàng tế nhị. “Ha ha ha ha, nói quá chuẩn! Nào, nào, nào, mọi người ăn trước chút đi!” Một người đàn ông đeo kính ngồi cạnh Đội trưởng Lưu lên tiếng hô hào, nhìn có vẻ như quân sự của đội.

Mười người trong bàn ồn ào náo nhiệt ăn rất lâu, nói tới nói lui toàn là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi khiến một người đang vểnh tai lên nghe ngóng như Thịnh Lâm cảm thấy rất thất vọng. Nếu thật sự không muốn đi, đương nhiên cô sẽ có cách xử lý, sở dĩ cô có mặt ở đây còn không phải là vì muốn nghe một chút tin tức nội bộ sao.

Nhưng nếu lúc này chủ đề do cô khơi ra thì khó tránh khỏi hơi quá lộ liễu. Cô hoàn toàn không muốn múa rìu ở trước mắt đám người tinh tường này.

“A phải rồi Đội trưởng Lưu này,” Cuối cùng vẫn là Tề Tĩnh Đường - chiến hữu tốt của cô lên tiếng. Anh vừa rót thêm Coca cho Thịnh Lâm, vừa hỏi: “Các anh sẽ ở lại đây bao lâu?”

“Tạm thời ở bên này vẫn chưa kết thúc được.” Đội trưởng Lưu tự rót bia cho mình. Lúc này lại có một đĩa đồ nướng tươi rói vừa ra lò được bế lên, ông ta chỉ huy luôn Tề Tĩnh Đường: “Gắp cho người ta ít thịt đi, sao cậu cứ chỉ rót đồ uống mãi thế?”

“À vâng, vâng!” Tề Tĩnh Đường lập tức lấy ba xiên sườn ở trên cùng đặt xuống trước mặt Thịnh Lâm.

“Ấy sai rồi Tiểu Tề ơi, hẳn là cậu phải rất biết cách chăm sóc phụ nữ mới đúng chứ?” Một cảnh sát trêu ghẹo, “Đại tỷ kia vẫn nhớ nhung cậu mãi không quên được kìa.”

“Nói linh tinh cái gì thế, chị Thịnh còn đang ở đây kìa kìa.” Sở Vọng nạt anh ta.

“Có liên quan gì chứ, làm sao họ có khả năng được.”

“Ai bảo chúng tôi không có khả năng?” Tề Tĩnh Đường vỗ bàn, mọi người trên bàn đều giật thót mình, chỉ riêng Thịnh Lâm là cắm cúi ăn sườn như chẳng liên quan gì đến mình vậy.

“Ế? Không phải chứ? Chẳng lẽ anh còn định chờ Dư Tiêu Tiêu kia ra tù hay sao?” Cảnh sát nọ ngẩn người.

“À, anh nói chị ta à.” Tề Tĩnh Đường lập tức tắt lửa, rất ngượng ngùng nói: “Tôi còn tưởng là...”

“Anh tưởng cái gì?”

“Không có gì, không có gì!” Tề Tĩnh Đường vùi đầu ăn rau củ nướng.

“Anh ấy tưởng anh nói anh ấy và chị Thịnh đấy.” Sở Vọng nhịn cười giải thích, mặt đầy vẻ hóng hớt.

“Hả? Thật hay đùa thế. Tiểu Tề, anh lợi hại nhỉ, mới đển có hai hôm thôi mà đã có ngay chị gái bé nhỏ rồi à?”

“Chứ sao nữa, anh không nhìn xem điều kiện phần cứng của người ta như thế nào, rồi tự nhìn lại mình xem...”

“E hèm,” Thịnh Lâm thở dài, “Có thể bớt nói mấy chủ đề như vậy trước mặt tôi được không, tôi cũng xấu hổ mà.”

“Ờ, ờ, ờ, xin lỗi xin lỗi.” Cảnh sát kia lập tức rót cho mình một cốc bia để tạ lỗi, thế nhưng vừa đặt cốc xuống, anh ta lại hỏi: “Nói mới nhớ, lần này chắc Dư Tiêu Tiêu kia không thoát được rồi nhỉ?”

May mà chủ đề này khá dễ tiếp lời, bên cạnh lập tức có người đáp: “Vốn chưa chắc lắm nhưng giờ lại có cả súng nữa, tiếp tục đào sâu theo manh mối này, chưa biết chừng không thoát được thật.”

“Haiz, vì sao một người phụ nữ lại phải hung hãn như vậy nhỉ. Thật đúng là, tất cả những chuyện xấu xa ngoài xã hội đều bị chị ta làm hết cả, chẳng khác nào sưu tầm tem luôn.”

“Đấy vẫn chỉ là công khai thôi đấy nhé, vẫn còn rất nhiều chuyện trước khi chị ta tín nhiệm Tiểu Tề của chúng ta, mà chúng ta chưa đào ra được đâu.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
lanh7806Full ch v ạ - sent 2023-08-15 21:22:30
hisolar19Duyệt thẻ bạn ơi - sent 2023-04-19 15:18:29
Trúc GấuCho xin CV đi ạ - sent 2023-03-08 13:03:40
Trúc GấuAi biết CV này ko ạ - sent 2023-02-27 12:17:23
nguyenthithanhthaoMình xin lịch đăng truyện với ạ - sent 2023-01-29 12:25:55
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương