Vọng Âm Sau Màn Hình full

Chương 29: (1) bắt đầu sống chung

/255
Trước Tiếp
Làm sao Thịnh Lâm biết được lần này Tề Tĩnh Đường xuất hiện mang theo quyết tâm lớn đến nhường nào.

Từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy rằng hiện giờ mình đã trở thành một phần chấp niệm của chàng thiếu niên này. Anh ấy đến tìm mình, một mặt có lẽ là vì muốn tháo bỏ nút thắt trong lòng cô thật, nhưng mặt khác, chính bản thân anh ấy cũng khó tránh khỏi có khúc mắc, chưa nói rõ được với mình thì một chốc một lát chưa thể vượt qua được.

Cô có thể hiểu được, cũng không có ý kiến gì. Ngày nào kết thúc thì ngày đó say bye bye, dù sao cô cũng rảnh mà.

Lần này đến Tề Tĩnh Đường còn mua cả đồ ăn, kết quả là nhìn thấy trên bàn đã bày đầy đủ. Anh rất sửng sốt, quay sang nhìn cô giúp việc đầy ngạc nhiên.

“À, cái này... cái kia...” Cô giúp việc còn ngượng ngùng hơn cả hai người, xoa tay không biết nói gì, “Vậy tôi... tôi đi trước nhé?”

“Vâng cô đi cẩn thận.” Thịnh Lâm hơi nhỏm người dậy rồi lại ngồi xuống, chờ cô giúp việc đi rồi mới gọi Tề Tĩnh Đường: “Muốn ăn thì nhanh lên, không muốn ăn thì tự làm.”

“Muốn chứ, muốn chứ!” Tề Tĩnh Đường vội vào nhà, thuần thục cởi giày rửa tay sau đó tự vào bếp lấy bát đũa, vui vẻ ngồi xuống cạnh bàn ăn. Anh nhìn một lượt các món trên bàn, chép miệng: “Cảm giác nấu không ngon bằng tôi.”

Thịnh Lâm lườm anh một cái rồi chậm rãi ăn cơm.

Ăn được hai miếng, máy hát Tề Tĩnh Đường lại bật lên: “Mấy ngày này tôi sẽ làm việc ở Cục Cảnh sát. Ha ha, cô thấy có buồn cười không, ngồi tù xong tôi đi làm xã hội đen, bước ra khỏi xã hội đen lại vào Cục Cảnh sát đi làm.”

“Nằm vùng đều như vậy à?” Thịnh Lâm thuận miệng hỏi.

“Tôi cũng không biết nữa, haiz tình huống của tôi đặc biệt mà, tôi có phải là mấy trinh sát nằm vùng được chọn ra từ trường Cảnh sát nhà người ta, nằm vùng hết năm này qua tháng nọ đâu.”

“Cậu nhớ kỹ tình tiết trong Vô Gian Đạo quá nhỉ.”

“Chả thế thì sao. Lúc đám anh em xả thân ngoài xã hội, ai chẳng muốn chơi hai mang, đều cảm thấy nằm vùng rất ngầu, chỉ tiếc là chẳng có cảnh sát nào tìm họ cả.”

Những lời này nghe thì kỳ quặc nhưng lại hơi hợp tình hợp lý, Thịnh Lâm quên cả nhai cơm, dừng lại cân nhắc kỹ càng rồi gật gù: “Rất nổi loạn.”

“Đúng thế! Ha ha ha, toàn đám trẻ trâu mà. Có điều lăn lộn ngoài xã hội lâu dần, trên vai cũng gánh đủ thứ tội lỗi, không còn ngây thơ như vậy nữa.”

“Cậu đi theo đội nào?”

“Tôi á...” Nụ cười của Tề Tĩnh Đường hơi nhạt đi, “Ban đầu tôi đi đòi nợ của đội cho vay nặng lãi, về sau... thì vào một club.”

“Ồ?” Cuối cùng Thịnh Lâm cũng hơi hứng thú, “Vì biểu hiện tốt lúc đi đòi nợ nên vào club làm gà à?”

“Không phải! Này bà chị!!! Tôi trong sáng như băng thuần khiết như ngọc nhé!” Tề Tĩnh Đường la toáng lên, “Là phụ trách, phụ trách!”

“Ồ, vì biểu hiện tốt lúc đi đòi nợ nên vào club dẫn mối à?”

“Không phải, không phải! Ấy! Đâu phải đàn ông chỉ có thể làm dẫn mối ở những nơi như thế chứ?”

Thịnh Lâm mím môi cười.

Tề Tĩnh Đường nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, dục vọng muốn bộc lộ chính mình thoắt cái bùng nổ: “Có điều nói thật, đồ công tác ở trong club là vest đặt may, trước khi đi làm còn phải kiểm tra diện mạo, tóc mà dài là phải dùng gel vuốt lên, phối hợp thêm với bộ đàm và tai nghe nữa chứ. Người khác thì không nói, chứ quả thực rất nhiều chị gái muốn gọi tôi, tôi nổi tiếng lắm đấy.”

“Lại còn là club cao cấp à.” Thịnh Lâm cười gật đầu.

“Cao cấp hay không tôi không biết, nhưng quả thực tiêu tiền rất ác liệt. Ví dụ một tên, khụ, một khách hàng tổ chức sinh nhật đi, đặt một tháp Champagne, cô đoán xem bao nhiêu tiền.”

Thịnh Lâm nghĩ: “Năm nghìn à?”

“Ô! Tầm tầm đó! Làm sao cô biết?”

“À, tôi đi Nghê Hồng với bạn từng gọi rồi, theo tỉ giá hối đoái lúc đó thì đại khái giá này.”

“Cô từng gọi Ngưu lang rồi á!” Tề Tĩnh Đường vô cùng kinh ngạc.

“Tôi và bạn tôi.” Thịnh Lâm nhấn mạnh, “Hơn nữa cũng chỉ đi quán Ngưu lang thông thường thôi.

Tề Tĩnh Đường mím môi nhai mấy miếng mới buồn bực nói: “Các cô biết chơi thật đấy.”

“Dù sao cũng đi rồi mà.” Đương nhiên phải trải nghiệm chút chứ.

“Cô có biết nơi đó nguy hiểm đến mức nào không?”

“Ý cậu là không cẩn thận chi tiêu quá mức, không trả được sẽ bị bán đi chứ gì?” Thịnh Lâm cười nhạt.

“Ách, sao cái gì cô cũng biết thế?”

“Trước khi vào kia cậu cũng biết lên mạng mà, sao đến lúc ra lại không biết nữa vậy?”

Tề Tĩnh Đường bất đắc dĩ nói: “Mấy năm nay điện thoại toàn là sản phẩm tiêu hao, tôi mua toàn máy cổ lỗ sĩ nên dùng cũng chẳng hứng thú gì.”

Thịnh Lâm chợt nhớ đến chuyện vì muốn lần theo dấu vết của mình mà anh có thể thuận tay nhét một chiếc điện thoại vào trong hộp máy tính, quả nhiên là sản phẩm tiêu hao, không sai được.

“Thế thì lẽ ra cậu nên quyết đoán chiếm luôn một vị trí ở club chứ.” Thịnh Lâm trêu chọc, “Ở Nghê Hồng đó có một cậu Ngưu lang ngầm ám chỉ là muốn có một chú Apple mới, thế mà có khách nữ đặt hàng ngay tại trận thật luôn.”

“ y, tôi không tiêu hóa nổi khẩu vị đó.” Tề Tĩnh Đường lắc đầu quầy quậy, “Chỉ chiếm chút hời nho nhỏ từ cô thôi tôi cũng đã cạn tinh chết lâm sàng rồi.”

“Đừng có dùng từ ngữ bừa bãi, cậu thi đại học kiểu gì thế?”

“Hi hí.”

Ăn cơm xong, Thịnh Lâm vô cùng tự nhiên quay về phòng sách âm u của mình. Cô vừa bắt đầu làm việc chưa được bao lâu, Tề Tĩnh Đường đã quệt hai tay vào tạp dề, sán tới gọi: “Thịnh Lâm này.”

“Gọi chị.” Thịnh Lâm không ngẩng đầu lên, “Không biết lớn nhỏ gì cả.”

“... Chị.” Anh ấm ức gọi một tiếng.

“Nói.”

“Ngày mai chị có thể ra ngoài với tôi một chuyến được không?”

“Làm gì?”

“Phòng ngủ phụ của chị vẫn đang trống không mà.” Anh cười hì hì nói, “Dù sao tôi cũng phải mua chiếc giường chứ, với cả đặt thêm chút đồ này nọ nữa.”

“Cậu tự xem mà làm.”

“Thế đâu được, ít nhất dạng đồ lớn như giường này phải phù hợp với gu của chị chứ! Phải phù hợp với phong cách trang trí nội thất trong nhà chứ!”

“Lúc làm nội thất tôi chẳng có phong cách gì cả.” Thịnh Lâm lạnh lùng nói, “Đều chọn cái gì rẻ thì mua thôi.”

“Ý, nhưng tôi thấy rất đẹp mà.” Tề Tĩnh Đường quan sát một vòng quanh phòng, quay lại nghiêm túc nói: “Thật đấy, chị tuyệt đối đừng để tôi tự xem mà làm. Ở trong kia thì thôi không nói, sau khi ra ngoài tôi không ở khách sạn thì cũng ở phòng thuê tập thể, muốn xấu thế nào thì xấu thế đó, tôi sắp không nhớ nổi giường bình thường là như nào nữa rồi.”

“Giường của tôi thế nào?” Thịnh Lâm bất ngờ hỏi.

Hai mắt Tề Tĩnh Đường sáng rực lên: “Đẹp! Đủ rộng!”

“Chuyển tiền cho tôi, tôi mua thêm một chiếc nữa ở cửa hàng đó. Rẻ, hơn hai nghìn thôi.”

“Chị... ấy...” Tề Tĩnh Đường cạn lời mất một lúc mới có vùng vẫy, “Như vậy cũng không được.”

“Lại làm sao nữa?” Thịnh Lâm đã bắt đầu nhíu mày rồi.

“Giường của chị 1 mét 8, phòng tôi không nhét vừa.”

“Yên tâm, có cái nhỏ.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
lanh7806Full ch v ạ - sent 2023-08-15 21:22:30
hisolar19Duyệt thẻ bạn ơi - sent 2023-04-19 15:18:29
Trúc GấuCho xin CV đi ạ - sent 2023-03-08 13:03:40
Trúc GấuAi biết CV này ko ạ - sent 2023-02-27 12:17:23
nguyenthithanhthaoMình xin lịch đăng truyện với ạ - sent 2023-01-29 12:25:55
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương