Vọng Âm Sau Màn Hình full

Chương 5: (2) fan không mời mà đến

/255
Trước Tiếp
Cô vĩnh viễn không thể nào quên được cảm xúc của mình khi đọc được dòng tin này. Cô còn nhớ rõ trước đó không lâu mình và một độc giả nào đó

từng nói đến tin hot về tên tội phạm cưỡng hiếp ra tù khiến cho mạng xã hội bùng nổ kia; còn nhớ mình và anh ta gần như cùng lúc nhắc đế dòng sông trước cửa nhà tội phạm cưỡng hiếp” mà trên mạng đang nhắc đến ấy, cực kỳ giống với dòng sông “Dạ Lưu” được miêu tả trong tiểu thuyết của mình; Nhớ rằng mình vô cùng mong chờ nếu có người từng đọc sách của cô cũng có thể đối phó với tên tội phạm cưỡng hiếp kia giống như nữ chính đối phó với nam phụ; Nhớ rõ mình từng nói...

[Làm theo những gì tôi viết, bảo đảm anh ta sẽ vô tội! Dù có tội đi chăng nữa thì cũng chỉ là tội ngộ sát, không quá mười năm được!]

Sau đó, Lâm X “trượt chân rơi xuống nước” thật, kẻ tình nghi Tề X cũng “ngộ sát” thật, còn người độc giả kia thì không còn xuất hiện nữa.

Tuy cho đến hiện giờ cô cũng không biết chi tiết lúc xảy ra vụ án, nhưng hai chuyện này liên quan quá chặt chẽ khiến cô thật sự không tài nào dùng hai chữ “trùng hợp” để an ủi mình được.

Sở dĩ người độc giả kia bắt đầu cuộc trò chuyện trí mạng đó với cô, cũng là vì khi anh ta và cô vô tình gặp nhau trên diễn đàn đã gõ ra đoạn miêu tả “sống Dạ Lưu” vừa nói bên trên.

Đó là của cô viết, từ rất nhiều năm trước rồi, cũng có thể coi là một... trong những “tác phẩm thành danh” của cô ở diễn đàn nhỏ đó.

Đây là một cơn ác mộng, cũng là khúc mắc trong lòng cô vẫn luôn muốn gỡ bỏ nhưng lại không dám gỡ bỏ.

“Anh...” Cổ họng cô nghẹn lại, “Anh là...”

“Tôi là ai nhở?” Người đàn ông hơi nghiêng đầu, lại một lần nữa giơ túi của Mc Donald's ở trong tay lên, “Không trò chuyện làm sao biết, đúng không?”

Thịnh Lâm hít sâu một hơi, rồi mở cửa ra.

Lúc bước vào nhà, người đàn ông nhìn quanh một vòng, khe khẽ huýt sáo nói: “Ồ, khá quá nhỉ.”

Anh cởi giày đi luôn chân trần vào trong phòng, đặt đồ ăn lên mặt bàn, chỉ thẳng sang bên cạnh: “Phòng vệ sinh?”

Thịnh Lâm ném một đôi dép lê xuống cạnh chân anh, lạnh lùng đáp: “Tùy.”

“Không có thứ gì không thể nhìn được đẩy chứ?” Anh cười hì hì rồi đi dép vào.

“Anh đừng có soi gương là được.”

“Ha ha!” Anh vui vẻ đi vào toilet, tiếng đi tiểu vang lên rào rào.

Thịnh Lâm trợn trắng mắt, quát: “Đóng cửa!”

Anh ngoan ngoãn đóng cửa lại.

Đi tiểu xong, người đàn ông kéo khóa quần lắc lư đi ra, dáng vẻ quen thuộc đến lạ thường. Nhìn thấy Thịnh Lâm đã không khách sáo bật tivi ngồi trước bàn ăn gặm đùi gà, anh lập tức đến trước mặt cô, ngồi luôn xuống sát bên cạnh: “Hơi lạnh nhỉ.”

Thịnh Lâm tránh sang bên cạnh: “Xa ra chút.”

“Nhưng tôi muốn ngồi sát cô cơ.”

Thịnh Lâm liếc anh một cái.

“Thôi được rồi, được rồi.” Anh giơ hai tay lên, lấy một chiếc hamburger ra cắn một miếng, vừa nhai vừa hỏi: “Cô không muốn biết tên tôi là gì nhỉ.”

“Sau đó anh sẽ cố chấp muốn nói cho tôi biết.”

“Thông minh!” Anh cười, “Tôi là Tề Tĩnh Đường, cô có thể gọi tôi là Tiểu Tề, A Tề, A Tĩnh, A Đường hoặc là Tĩnh Đường.”

[Gần đây, kẻ tình nghi Tề X- có liên quan đến vụ sát hạt Lâm X- đã tự thú với cảnh sát huyện Đại Thung...]

Thịnh Lâm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi mở ra, nhìn anh hỏi: “Tề X?”

Sắc mặt Tề Tĩnh Đường hơi chững lại, sau đó tiếp tục cười vô lại: “Ơ, cô nói thế tôi lại ăn vạ cô đấy.”

“Chẳng lẽ bây giờ anh không ăn vạ tôi sao?”

“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn ngồi một chút, nói chuyện vài câu thôi.” Tề Tĩnh Đường nhét vào tay cô một cốc Coca, còn cắm sẵn ống hút, “Cô xem, chuyện cỏn con có gì to tát đâu chứ, thế mà hết bệnh viện tâm thần rồi lại đòi báo cảnh sát, có cần thiết phải thế không?”

“Anh hết cướp máy tính rồi lại cầm điện thoại theo dõi, có cần thiết phải thế không?”

“Có chứ, không làm thế này thì cô có để ý đến tôi đâu.”

“Chỉ vì ngồi một chút, nói chuyện vài câu thôi, anh có cần thiết phải thể không?”

“Có mà, tôi chờ ngày này bảy năm rồi!” Tề Tĩnh Đường cao giọng nói, “Cô nói đi, vì sao cô lại bỏ lửng truyện? Aria truy sát Jillian đến kinh đô Vương Giả, xong rồi sao nữa?”

“Anh nói trước đi, rốt cuộc chuyện của anh là thế nào.” Đối diện với một fan ruột vượt nghìn dặm tới đây, mặt Thịnh Lâm rất lạnh nhạt, “Tề X.”

“Ấy,” Tề Tĩnh Đường thở dài, “Đã qua bao nhiêu lâu như vậy rồi, biết hay không biết có ý nghĩa gì không?”

“Anh cảm thấy tôi không cần phải biết sao?” Thịnh Lâm hỏi ngược lại.

Tề Tĩnh Đường ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không cần thiết.”

Thịnh Lâm im lặng một chút, sau đó đứng dậy đi vào phòng sách cầm iPad ra, trên đó là bản thảo truyện, đưa cho anh: “Đây là dàn ý năm đó, xem xong thì ai về nhà nấy đi.”

“Ai về nhà nấy...” Tề Tĩnh Đường khẽ cười, không bày tỏ bất cứ ý kiến gì. Anh đưa tay nhận lấy iPad thật, vừa ăn vừa xem. Xem chưa được bao lâu, sắc mặt anh chợt thay đổi, cốc Coca trong tay cũng chẳng còn ngon nữa, “Aria quả nhiên là Aria, hình tượng nhân vật vững chãi thật! Ồ, hẳn nên nói không hổ là cô mới đúng.”

Thịnh Lâm không hề rung động, tập trung ăn đùi gà chơi điện thoại.

Khoảng 10 năm trước, sau khi tác phẩm đầu tay “Sông Dạ Lưu” của cô nổi ở một diễn đàn văn học huyễn tưởng nho nhỏ nào đó, cô không ngừng cố gắng không ngừng viết lách, dùng bút danh “Thanh Tranh” đăng liên tục ba bộ tiểu thuyết dài và vừa, bộ nào cũng là dạng huyễn tưởng hắc ám, bộ cuối cùng chính là bộ “Người con gái bảo vệ Thánh vật” mà Tề Tĩnh Đường đang đọc.

Tiểu thuyết kể về Aria - một nữ Thánh Kỵ Sĩ - bị trượt trong cuộc tuyển chọn Thánh nữ, sau đó trở thành một trong những kỵ sĩ bảo vệ Thánh vật và Thánh nữ. Thánh vật sở hữu quyền hành của thần linh, là cội nguồn năng lực chữa trị của tất cả các Thánh chức giả trên đại lục. Nhưng có một ngày, Thánh vật này bị nam chính Jillian trộm mất, còn là thông qua thủ đoạn đảnh lén Aria, đóng giả thành cô để tiếp cận Thánh vật.

Đương nhiên Aria phải truy đuổi lấy Thánh vật về, lấy công chuộc tội. Jillian đã sớm lường được rằng mình sẽ bị Giáo đình truy sát, nghĩ rằng có thể lợi dụng lòng từ bi của Thánh chức giả để điều đình với họ. Dù sao hắn ăn trộm Thánh vật là vì muốn chữa trị cho đấng minh quân đang bị bệnh nguy kịch, trước khi Ma tộc xâm nhập vào. Thế nhưng hắn hoàn toàn không thể ngờ được rằng, nữ kỵ sĩ mà hắn lợi dụng đó lại xuất thân từ Sở Tông giáo tài phán.

Nếu nói Giáo đình là đại diện cho ánh sáng chói chang nhất của đại lục, thì e rằng Sở Tông giáo tài phán lại là nơi gánh vác hơn một nửa bóng đêm của tất cả loài người. Aria lại từng là sắc máu khốc liệt nhất trong bóng đêm mịt mù đó. Nàng khiến cho một tín đồ

g bóng đêm mịt mù đó. Nàng khiến cho một tín đồ như Jillian lần đầu tiên biết đến cái gì gọi là cú đấm sắt của Thần linh.

“Bản chất Thần thánh đã thoát ly khỏi phàm trù tính người thì có khác gì ác ma? Aria không biết, nhưng quả thực nàng đã dùng thủ đoạn ác ma để thực hiện những chuyện mà mình tự cho là quang minh nhất. Đức tin này khiến cho ngay cả lúc đang giày vò hành hạ Jillian, toàn thân nàng thậm chí còn tỏa ra vầng hào quang thần thánh mà ôn hòa, khiến cho ngay cả lúc đang gào thét thì Jillian cũng không kìm được kêu lên tên Thần linh... dù cho người ở trước mắt đây chính là sứ đồ của vị Thần đó.”

Giọng nói trầm thấp của Tề Tĩnh Đường đọc từng câu từng chữ những đoạn phóng tác linh cảm xen lẫn trong bản dàn ý kia của Thịnh Lâm. Đọc xong, anh im lặng một lúc lâu, đến khi ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt đã mang theo chút trầm tư: “Aria chính là cô ư?”

“Tôi đâu có ngầu như thế.” Thịnh Lâm tự châm chọc.

“...” Anh lại cúi đầu, tỉ mỉ đọc hết, thở dài một tiếng: “Nếu cuối cùng Aria vẫn giết Jillian để giành lại Thánh vật, để mặc Hoàng đế bị bệnh chết lúc Ma tộc xâm nhập vào thì sự tồn tại của Giáo đình có ý nghĩa gì?”

“Đó không phải là chuyện mà Aria cần quan tâm.”

“Cô cũng không quan tâm sao?”

“Tôi chỉ quan tâm đến vai nữ chính của tôi thôi.”

Tề Tĩnh Đường mất hết cả cảm xúc để ăn cơm, xem dàn ý thêm một lần nữa rồi lại tiếp tục kháng nghị: “Vậy vì sao trong đoạn giới thiệu nói Jillian là nam chính chứ? Suốt cả chặng đường bị truy sát bị giày vò hành hạ rồi lại còn chết nữa. Hoàn toàn chẳng có hào quang mà nam chính nên có!”

“Anh là fan giả nhỉ?” Thịnh Lâm lườm anh, “Nam chính của tôi làm gì có mấy người có kết cục tốt?”

“Ok...” Tề Tĩnh Đường nhún vai, bỗng bật cười: “Rất tốt.”

“Gì?”

“Hiện giờ chắc chắn cô không có bạn trai!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
lanh7806Full ch v ạ - sent 2023-08-15 21:22:30
hisolar19Duyệt thẻ bạn ơi - sent 2023-04-19 15:18:29
Trúc GấuCho xin CV đi ạ - sent 2023-03-08 13:03:40
Trúc GấuAi biết CV này ko ạ - sent 2023-02-27 12:17:23
nguyenthithanhthaoMình xin lịch đăng truyện với ạ - sent 2023-01-29 12:25:55
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương