Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 35: Vợ của tổng giám đốc - xinh đẹp tuyệt trần

/816
Trước Tiếp
Trong phong bì có vài tấm ảnh đen trắng đã hơi ổ và khoảng mười tấm ảnh màu.

Ảnh đen trắng là ảnh chụp của bà ngoại với một số người khi còn trẻ.

Trong đó còn có hai tấm chụp cùng ông ngoại.

Nghe nói ông ngoại mất năm ba mươi mấy tuổi, có lẽ ông cụ cũng chỉ để lại hai tấm ảnh chụp chung này mà thôi.

Bạch Thẩn cấm ảnh lên xem kỹ, mặc dù phần lớn đều là ảnh chụp chung của bà ngoại với người khác, nhưng cô luôn có thể nhìn thấy bà đầu tiên.

Bởi vì trong số những người chụp ảnh chung, chỉ có mắt bà ngoại là sáng nhất.

Nhưng càng nhìn kỹ những tấm ảnh này, Bạch Thần càng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ánh mắt quyến rũ của bà ngoại hồi trẻ khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.

Bạch Thần sờ mặt mình, đưa ra một kết luận, khuôn mặt của Kiều Y Nhiên giống bà ngoại khi còn trẻ đến chín phần.

Bạch Thần đã có tính toán trong lòng, bèn tiếp tục xem xét.

Từ trong đống ảnh, quả nhiên Bạch Thần phát hiện ra một bức ảnh chụp chung của bà ngoại và một người đàn ông đẹp trai.

Người đàn ông này trông rất quý phái, mặt mày đẹp trai, cao lớn oai phong, trông khá thân thiết với bà ngoại hồi trẻ.

Người đàn ông này là ai nhỉ? Có phải ông cụ nhà họ Nguyên không? Bạch Thần dí sát mắt vào, hình như đúng là công cụ! Ngũ quan có hơi giống nhau.

Đúng lúc mắt Bạch Thần sắp biến thành mắt gà chọi, hình như bà ngoại nhớ đến điều gì, vội vàng chạy vào phòng ngủ, sau đó giật lấy bức ảnh trên tay cô.

Dáng vẻ hốt hoảng ấy hoàn toàn khác với hình tượng điềm đạm thường ngày của bà cụ.

Bà cụ đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng tốc độ của bà còn nhanh hơn cả thanh niên.

Sau khi giật lại bức ảnh, hình như bà cụ đã phát hiện ra sự thất thổ của mình, khuôn mặt già nua đỏ ửng.

Bà bối rối nói: “Nhiên Nhiên, ăn cơm thôi.” Bạch Thần làm như không phát hiện bức ảnh kia, cười với bà: “Bà ngoại, hồi trẻ bà đẹp thật đấy!”.

Bà ngoại thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai cô: “Đẹp thì có ích gì chứ? Sau này cũng trở thành một bà già đầy nếp nhăn mà thôi.” Cho dù đẹp đến mấy thì cũng sẽ có ngày già đi.

Ông cụ Nguyên như vậy, bà cụ cũng như vậy.

Thời còn trẻ, bọn họ đẹp đến mức nào chứ! Nhưng khi về già, họ đều trở lại với bản chất, chỉ là ông cụ, bà cụ bình thường mà thôi.

Bạch Thần đứng dậy, khoác tay bà cụ: “Bà ngoại không già chút nào, trông vẫn đẹp lắm.

Đêm qua cháu mơ thấy bà ngoại thời trẻ, quả là vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp tuyệt trần luôn ý ạ.

Thế nên cháu mới tò mò, muốn xem một chút.” “Cháu lại huyên thuyền rồi, nào có phô trương như thế, trông hơi đứng đắn một chút thôi.” Bà ngoại hoàn toàn yên tâm, gõ nhẹ lên mũi cô: “Địnào, ăn cơm thôi.” Những bức ảnh chụp với người đàn ông kia đã bị bà cụ cất vào túi áo.

Chắc chắn bà cụ sẽ không nói ra bí mật đó.

Bạch Thần có thể khẳng định rằng hai ông bà đã từng yêu nhau.

Có lẽ bọn họ thật lòng yêu nhau, nhưng vì hoàn cảnh của hai nhà chênh lệch quá nhiều, nên cuối cùng ông cụ và bà cụ đành chia tay.

Sau mấy chục năm, bà cụ trở thành ánh trăng sáng trong lòng ông cụ, hình bóng của bà khiến ông nhớ mãi không quên.

Một ngày nọ, ông đến công ty của cháu trai, trông thấy một thư ký.

Thư ký này rất giống với ánh trăng sáng trong lòng ông cụ, khiến ông bắt đầu nghi ngờ rằng cô là con cháu của người đó.

Việc điều tra lý lịch của một người là quá dễ dàng với ông cụ, chẳng bao lâu sau, ông đã tra rõ gốc gác của Kiều Y Nhiên.

Kiều Y Nhiên là cháu ngoại của ánh trăng sáng trong lòng ông.

Ông cụ muốn bù đắp tiếc nuối năm xưa nên đã bắt cháu trai trưởng cưới cháu gái của người trong lòng, khiến cô trở thành nữ chủ nhân nhà họ Nguyên.

Nhưng ông cụ lại lo lắng rằng sau khi biết rõ người cháu gái mình sắp lấy là ai, bà cụ sẽ phản đối.

Thế nên ông cụ ép Nguyên Tử Du phải chém trước tấu sau, đi đăng ký kết hôn trước đã, hoặc là gạo nấu thành cơm, như vậy bà cụ sẽ không còn cơ hội đổi ý nữa.

Khi biết cháu gái được gả vào gia tộc quyền quý là nhà họ Nguyên, bà cụ tỏ ra vô cùng đau khổ.

Nhưng bà cụ không thể làm gì được nữa, cháu gái bà đã đăng ký kết hôn với công tử nhà họ Nguyên, bọn họ đã thực sự là vợ chồng rồi.

Bà cụ không muốn chia rẽ uyên ương, chỉ có thể nén đau khổ, chúc phúc cho cháu gái.

Bạch Thần cảm thấy cô đã phân tích được tám, chín phần mười, như vậy, những chỗ bất thường trước kia cũng được hợp lý hóa.

Bạch Thần chăm sóc mẹ và bà ngoại hai ngày.

Sang ngày thứ ba, không ngờ Nguyên Tử Du lại đích thân đến đón.

Trước mặt bà ngoại và mẹ Kiều Y Nhiên, biểu hiện bên ngoài của Nguyên Tử Du vô cùng tốt, đúng là ông chồng tốt nhị thập tứ hiếu, khiến hai bà vui như mở cờ trong bụng.

Ban đầu Bạch Thần không muốn về luôn, cố định chăm sóc hai người già thêm một thời gian.

Nhưng cô lại bị mẹ và bà ngoại đẩy ra ngoài, ý bảo con gái đã gả ra ngoài, phải quan tâm đến nhà chồng hơn.

Bạch Thần thầm rơi nước mắt chua xót, nếu hai người biết cuộc sống của Kiều Y Nhiên ở nhà họ Nguyên, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi.

Nhưng sao lại để hai bà biết chuyện này được chứ? Tạm thời cứ để họ nghĩ cháu gái, con gái của mình đang hạnh phúc đi.

Khi xuống tầng, Nguyên Tử Du ôm vai Bạch Thần, trông rất tình tứ.

Mẹ và bà ngoại cười híp mắt, tiễn đôi vợ chồng trẻ xuống tầng.

Bọn họ vừa đi lên tầng, Nguyên Tử Du đã trở mặt.

“Sao tự dưng cô lại về bên ngoại? Nếu tôi không cho phép thì không được đi lung tung, lần sau không được như thế nữa.” Nguyên Tử Du lật mặt nhanh như tắc kè đổi màu, còn hơn cả đại sự đổi mặt trong kịch Tứ Xuyên.

“Nguyên Tử Du! Đã nói rồi, hai ta nước sông không phạm nước giếng, tôi đã mặc kệ mấy hành động xằng bậy của anh rồi, anh cũng đừng hạn chế tự do của tôi, OK.” Bạch Thần chán ghét liếc Nguyên Tử Du, lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe rồi nhanh chóng ngồi vào ghế lái.

Người ta thường nói tâm sinh tướng, nếu bạn đã biết người đó là một kẻ cặn bã, bại hoại, thì cho dù hắn đẹp đến đâu, bạn cũng chẳng hứng thú nổi, chỉ cảm thấy hắn xấu xí vô cùng.

Trong mắt Bạch Thần, Nguyên Tử Du đúng là vô cùng xấu xí.

Chiếc xe vụt qua bên cạnh Nguyên Tử Du, phun ra khói bụi mù mịt, khiến hắn rất chật vật, đúng là quá sung sướng.

“Kiều Y Nhiên!” Nguyên Tử Du gầm lên, bây giờ hắn không thể tóm được Kiều Y Nhiên, đành phải gào thét như thế.

Trên đường về, Bạch Thần nhận được tin nhắn của văn phòng thám tử tư, bảo cô sang đó một chuyến.

Khi nhận được tài liệu điều tra, Bạch Thần cũng không kinh ngạc lắm, nó chỉ chứng thực suy đoán của cô mà thôi.

Mười giờ tối, sau khi rửa mặt xong, Bạch Thần đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì trông thấy Nguyên Tử Du nằm lên giường.

Hắn vẫn sầm mặt như vừa ăn phải phân, trông chẳng khác gì Bạch Thần đang nợ hắn mấy trăm triệu.

“Rốt cuộc cô đã nói gì với ông nội?Nguyên Tử Du hung ác hỏi.

“Không có gì!” Tâm trạng của Bạch Thần rất tốt, vừa bôi kem dưỡng vừa hờ hững trả lời.

“Không có giấy hả? Vậy tại sao ông nội liên tục phê bình tôi?” Nguyên Tử Du ngồi dậy, nhìn Bạch Thần với vẻ đe dọa.

“Cái loại cháu chắt ngỗ ngược như anh, đương nhiên phải phê bình rồi.” Bạch Thần vừa nói vừa cười hì hì, hoàn toàn không bị dáng vẻ như sắp ăn thịt người của Nguyên Tử Du hù dọa.

Nguyên Tử Du vuốt mặt, chợt muốn cắt cổ cô ả trước mắt: “Có phải cô đã nói những điều không nên nói hay không?” Bạch Thần tiếp tục vỗ mặt, chăm sóc làn da: “Không hề! Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Tôi cũng chẳng phải đứa nhóc thích mách lẻo, yên tâm đi.

Tôi sẽ không tiết lộ chuyện anh làm xằng làm bậy với cô Mạnh đầu.

Hết sức yên tâm nhé.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Trang đọc truyện hay WebTruyenVip.com - Truy cập TruyenVipVip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương