Xuyên Nhanh: Dân Chơi Số 1 full

Chương 42: Vợ của tổng giám đốc - tự trọng tự cường

/816
Trước Tiếp
Bọn họ dám khẳng định, chỉ cần Nguyên Tử Du kế thừa vị trí chủ nhà, chắc chắn những chi khác sẽ không được yên thân.

Họ có thể đoán được điều này từ biểu hiện vênh váo tự đắc, không coi ai ra gì của chi trưởng.

Nghe nói gia pháp nhà họ Nguyên chỉ hơn chứ không kém cực hình thời cổ đại.

Sau khi được gia pháp hầu hạ, phải dưỡng bệnh hai tháng thì mới có thể hồi phục như cũ.

Trai gái nhà họ Nguyên tụ tập lại với nhau, không ngừng bàn tán chuyện hoang đường này.

Bạch Thần giả vờ đáng thương ở bên cạnh, ai hỏi cũng trả lời là không biết.

Trông vừa yếu đuối vừa bất lực.

Người nhà họ Nguyên rất tò mò, rốt cuộc là ai đã đăng video và ghi âm lên nhỉ? Mặc dù chuyện này sẽ làm tổn hại một phần thanh danh nhà họ Nguyên, nhưng lại vô cùng có lợi cho người của các chi khác.

Bọn họ không hề trách người loan tin.

Một số người vốn vô cùng xem thường Kiểu Ý Nhiên, chưa bao giờ nhiệt tình với Bạch Thần cũng xúm lại, ân cần hỏi han, muốn mọi tin từ miệng cô.

Nhưng cô chỉ cúi đầu gạt lệ, chẳng nói chẳng rằng, dường như đã đau lòng đến mức không kiềm chế được.

Một lát sau, Bạch Thần được người hầu của ông cụ mời lên tầng.

Ông cụ nửa nằm ở trên giường, sau lưng chèn mấy cái gối, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông rất chán nản.

Ông nhắm chặt mắt, cau mày, nhịp thở hơi gấp gáp, cả cơ thể được bao phủ bởi bầu không khí chán chường.

Bạch Thần được mời ngồi vào chiếc ghế trước giường.

Khi thấy ông cụ có vẻ già hơn vì đau lòng và tức giận, thật ra Bạch Thần cũng rất khó chịu.

Cô không muốn làm tổn thương người già, nhưng lại không thể không công bố tội ác của Nguyễn Tử Du.

Cứ như vậy, chắc chắn sẽ gián tiếp làm tổn thương ông cụ.

Sau khi người hầu ra ngoài, ông cụ thở dài thườn thượt, mở đôi mắt đục ngầu, nói khẽ: “Cháu này, cháu có tính toán gì không?” Cảm giác bị thương xuất hiện trong lòng Bạch Thần, khiến trái tim cô vừa buồn bực vừa đau đớn.

Cảm xúc của nguyên chủ lại đang quấy phá, cô cảm thấy bị thương cho chính mình và bà ngoại.

Có lẽ tình cảm giữa ông cụ và bà ngoại năm đó rất bền chặt nên mới khiến ông nhung nhớ cả đời.

Vậy bọn họ đã chia tay trong tình huống nào đây? Là ông bỏ rơi bà ngoại, hay bà ngoại chủ động rời khỏi ông? Có vẻ xác suất bà ngoại chủ động rời khỏi ông lớn hơn một chút.

Khoảng cách dòng dõi là thứ mà hôn nhân khó có thể vượt qua.

Năm đó, bà ngoại là như vậy, còn Kiều Y Nhiên cũng chẳng khác gì.

“Ông nội, cháu muốn ly hôn!” Bạch Thần lau nước mắt ở khóe mi, nói với vẻ vô cùng kiên quyết.

Yêu cầu thứ hai của Kiều Y Nhiên là ly hôn, thoát khỏi lồng giam xa hoa này.

Nếu nhận được sự cho phép từ ông cụ, chắc việc ly hôn sẽ dễ dàng hơn.

Môi ông cụ hơi run rẩy, ông có vẻ rất bất đắc dĩ: “Có phải cháu đã làm chuyện này không? Có phải cháu là người đăng lên không?” “Ông nội!” Bạch Thần hơi kinh hãi, nhưng tốt xấu gì vẫn giữ được bình tĩnh.

Dù gì ông cụ cũng là người từng trải, đã một mạch vượt qua sóng gió suốt mấy chục năm.

Đương nhiên ông cụ sẽ nghi ngờ cháu dâu bị tổn thương đầu tiên rồi.

“Phải hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.” Ông cụ không định chờ câu trả lời chắc chắn của Bạch Thần.

Ánh mắt ông bỗng trở nên vô cùng sắc bén, cực kỳ nghiêm túc, không còn chút trìu mến nào: “Nếu ông nội không đồng ý cho các cháu ly hôn thì sao? Cháu sẽ yên tâm làm mợ Cả của nhà họ Nguyên chứ?” Bạch Thần thấp thỏm, đã như thế rồi mà ông cụ vẫn không đồng ý cho bọn họ ly hôn.

Tại sao lại thế nhỉ? Chẳng lẽ nhất định phải tạo ra một đôi vợ chồng bất hòa, anh chết tôi sống ư?

Bạch Thần cúi đầu suy tư, dường như đang nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, mười mấy giây sau mới ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: “Ông nội, ông đồng ý cho Tử Du và cô Mạnh đi, bọn họ thật lòng yêu nhau.

Cháu cũng có sự kiêu hãnh của mình, sau khi ly hôn, cháu có thể đi tìm hạnh phúc mới.” Bạch Thần tỏ ra vô cùng hiền thục, chỉ muốn tốt cho chồng, thuận theo ý chồng: “Ngay cả trong mơ, Tử Du cũng gọi tên cô Mạnh.

Cháu không muốn anh ấy quá đau khổ, cháu mong anh ấy được hạnh phúc.” Khóe miệng ông cụ giật giật, không nói gì.

Bạch Thần không ngừng cố gắng: “Ông nội, bà ngoại từng dạy cháu rằng phụ nữ phải có tự trọng, tự cường.

Nhưng từ khi bước vào nhà họ Nguyên, cháu phát hiện mình đã mất đi tôn nghiêm, nói gì đến tự trọng tự cường nữa.

Trong cuộc hôn nhân này, cháu quá mức yếu thế, hai bên vốn không bình đẳng, cuộc sống cực kỳ gò bó.

Ông thật sự cảm thấy nên duy trì cuộc hôn nhân kiểu này ư?” Khi nghe thấy hai chữ bà ngoại, tinh thần ông cụ rung động, ông mở to mắt hơn: “Bà ngoại của cháu...

Bà ấy là một người phụ nữ hiếu thắng.” Ông cụ bỗng phát hiện mình vừa lỡ lời, bèn vội vàng ho khan hai tiếng rồi nói tiếp: “Ông chỉ hỏi một chút thôi.

Nếu cháu không muốn ở lại nhà họ Nguyên, chẳng lẽ ông còn có thể ép cháu à? Được rồi, ông sẽ cử người thu xếp chuyện tiếp theo cho cháu.” Ông cụ xoa vùng giữa lông mày, nhớ đến cháu trai trưởng ngoan ngoãn và hiểu chuyện hồi bé, càng nghĩ càng thấy đau lòng không chịu nổi.

Cho đến bây giờ, ông vẫn không thể tin được cháu trai trưởng do chính tay mình bồi dưỡng lại xấu xa như thế.

Ông cảm thấy, người đáng hận nhất chính là Tiêu Minh Hiên chẳng ra gì của nhà họ Tiêu và yêu nữ lẳng lơ Mạnh Kỳ.

Nếu không có sự xúi giục của bọn họ, sao cháu trai trưởng của ông lại làm những chuyện xa rời đạo đức như thế chứ? Với tình hình trước mắt, cho dù cháu trai trưởng và Kiều Y Nhiên thật sự ly hôn, ông cũng không cho phép Mạnh Kỳ trở thành con dâu nhà họ Nguyên.

Tử Du đã từng xuất sắc như thế nào cơ chứ! Năm mười mấy tuổi, hắn đã có thể đưa ra vài ý kiến rất hay trong việc buôn bán rồi.

Năm mười hai tuổi, Nguyên Tử Du bắt đầu vừa học vừa quản lý tập đoàn, hơn nữa trong mấy năm mà hắn phụ trách, thành tích của công ty tăng gấp đôi.

Tài năng của Tử Du quá rõ ràng.

Trước buổi sáng ngày hôm nay, ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giao vị trí chủ nhà cho cháu trai khác.

Nhưng đả kích của chuyên sáng nay đối với ông thật sự quá lớn, lớn đến mức người đã trải qua bao sóng gió như ông cũng hơi không chịu nổi.

Ông cụ nhíu chặt mày hơn, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tử Du chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi, cháu thật sự không suy nghĩ thêm một chút à?” Ông cụ cố gắng quên đi câu nói “lão già mãi chưa chết” của Nguyên Tử Du, vẫn đang nói đỡ cho hắn.

Theo ông, nếu cháu trai trưởng để mất người vợ vừa có lập trường kiên định, vừa thông minh giỏi giang thế này thì rất đáng tiếc.

Con cháu đều là gánh nặng.

Khi đối mặt với con cháu, ngay cả bậc kiêu hùng có lòng dạ sắt đá cũng sẽ mềm lòng.

“Hôm ấy, trên du thuyền, nếu thái độ của cháu không cứng rắn hoặc phản ứng chậm một chút, không chừng cháu đã...

Ông nội, cháu cũng là một người phụ nữ biết sĩ diện, cháu cũng cần tôn nghiêm chứ.

Trong lòng Tử Du không có cháu, cho dù cháu bị gì thì cũng chẳng đáng kể với anh ấy.

Ông nội, ông thấy cháu nên tiếp tục gìn giữ cuộc hôn nhân này à?” Ông cụ tiếp tục im lặng.

Thật ra bây giờ ông đang tự hỏi, ông phải ăn nói với Hân Hân như thế nào đây.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
shananguyenTrang không bổ sung thêm các chương bị thiếu à - sent 2023-08-05 18:00:51
maleficeneLúc này bỏ phần giới thiệu truyện lun hả add ơi - sent 2023-05-17 02:13:18
duyenjennyTừ 743 - 761 bị lặp chương - sent 2022-08-26 13:26:42
duyenjennyChương 761 qua 762 lại mất khúc giữa r huhu toàn ngay khúc gay cấn là bị nhảy truyện thôi - sent 2022-08-26 13:24:19
duyenjennySao chương 660 là 1 truyện qua 661 là truyện khác v ạ - sent 2022-08-25 14:18:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương