Yêu Lại Từ Đầu full

Chương 2: Người đàn ông kỳ lạ

/429
Trước Tiếp
Ba năm sau, Scotland, Edinburgh, tháng bảy nóng bức.

Edinburgh có tòa lâu đài có lịch sử lâu đời, nhà thờ tinh xảo, những con đường có thể dễ dàng nhìn thấy vết tích lịch sử để lại và những con hẻm rộng hẹp khác nhau. Vô số kẻ yêu thích văn học quy tụ lại đây, tựa như nơi nào cũng khiến người ta cảm thấy như quên ngày tháng, xuyên không về lịch sử.

Trong một con hẻm nhỏ không mấy nổi bật, đi đến cuối hẻm mới có thể trông thấy một cửa tiệm bánh ngọt tên là Valentine. Hai bên con hẻm lát đá xanh này chật kín những tòa kiến trúc cổ đã kha khá tuổi, khiến cho cửa tiệm bánh ngọt với vẻ ngoài sáng bừng này trở nên vô cùng nổi bật.

Cửa tiệm này rất nổi tiếng với nam nữ trẻ tuổi, là nơi tác hợp cho một số mối lương duyên, đồng thời cũng là nơi tốt để một vài người tìm kiếm một đêm vui thú.

Hôm nay vừa khéo Lục Khả Duy làm ca sáng. Thời điểm này trong cửa tiệm thường có rất ít khách ghé thăm. Cô đứng trước quầy, nghe thấy tiếng chuông gió ở ngoài cửa vang lên thì vội ngẩng đầu lên. Một người đàn ông có dáng người cao to, khí chất tạo nhã, gương mặt anh tuấn bước vào tiệm.

Chẳng biết có phải ánh mặt trời bên ngoài rọi vào quá chói mắt hay không mà cô bất chợt hơi thất thần, mãi đến khi người nọ đi đến trước mặt, cô mới hoàn hồn. Lúc này, đối phương cũng đã nói với cô trước: “Tôi tìm tạm một chỗ nào đó ngồi đã.” Nói rồi, anh ta bèn tìm đến một chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ sát đất.

Lục Khả Duy nghĩ thầm chắc hẳn là vì mình hiếm khi trông thấy một gương mặt quen thuộc cũng đến từ châu Á nên mới có thể thất thần như vậy. Nhưng người đàn ông kia vừa cất lời lại khiến cô giật mình, vì anh ta nói bằng tiếng Gaelle cổ mà ngay cả người bản địa cũng ít người biết nói. Cô không khỏi cảm thấy may mắn vì trước khi đến Edinburgh nửa năm, mình đã từng học tiếng Gaelle, nếu không thì bây giờ nghe đã hoàn toàn chẳng hiểu gì rồi.

Lục Khả Duy cầm menu, đi tới trước mặt người đàn ông đó, cũng dùng tiếng Gaelle nói: “Mời ngài xem thử menu.”

Người đàn ông nhận lấy menu nhưng không có ý định lật xem mà lại nói: “Cho tôi một ly latte.”

Lục Khả Duy vội vàng ghi vào sổ, sau đó lập tức cung kính nói: “Phiền anh chờ cho một chút, tôi sẽ mang ra ngay.”

Người đàn ông lại đột nhiên gọi cô: “Tôi thấy hơi đói, cô có món bánh ngọt nào đề cử không?”

Tim Lục Khả Duy vô cớ đập rộn lên, có lẽ phép trả lời: “Nếu anh đói thì thêm chút bánh và trà hoặc bánh ngọt đều là lựa chọn không tồi.”

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi chỉ muốn biết cô thích gì?”

Lục Khả Duy nhìn biểu cảm cực kỳ nghiêm túc của anh, cố nén sự hoài nghi trong lòng, cô trả lời: “Tôi thích bánh pudding dâu tây.”

Hình như khóe miệng người đàn ông nhếch lên một cái nhưng lại nhanh chóng không thấy nữa. Lục Khả Duy còn tưởng rằng mình hoa mắt, sau đó cô lại nghe anh nói: “Vậy lấy cho tôi một ly latte và một phần bánh pudding dâu tây đi.” Dứt lời, anh lại hỏi: “Cô có biết làm những món này không?”

Lục Khả Duy hơi khó xử: “Tôi biết, nhưng chắc chắn tay nghề không thể so sánh với đầu bếp của tiệm đâu.” Hầu như ngày nào cũng ở đây nên cô nhìn vài lần rồi cũng biết làm.

Người đàn ông lại tỏ vẻ không quan tâm: “Tôi hy vọng cô sẽ tự tay làm.”

Chẳng hiểu sao, tim Lục Khả Duy lại đập nhanh hơn, gò má cũng hơi nóng lên. Cô gật đầu, buông lại một câu “xin chờ chút”, rồi đi vào phòng bếp.

Cô cho rất nhiều dâu tây vào bánh pudding, hình hoa trang trí trên ly latte cũng làm rất cẩn thận. Cô còn cảm thấy chắc hẳn là mình gặp được người cùng quê ở nơi tha hương nên mới như vậy.

Đến khi Lục Khả Duy bế khay ra, ánh mặt trời ấm áp cũng vừa khéo rọi qua cửa sổ, phủ lên khắp người đàn ông kia, đẹp không tài nào tưởng tượng nổi.

Lục Khả Duy vội vàng đặt latte và bánh pudding lên bàn, chỉ nói “Mời thưởng thức” rồi lại muốn đi ngay.

Lần này, người đàn ông kia lại gọi cô: “Người Trung Quốc à?” Câu này vẫn được hỏi bằng tiếng Gaelle. Giọng anh vốn trầm thấp, êm tai, nói ngôn ngữ cổ như vậy nghe cũng có cảm giác khang khác.

Vẻ mặt Lục Khả Duy trở nên vui vẻ khó tả: “Anh cũng là người Trung Quốc à?” Câu này được cô hỏi bằng tiếng Trung.

Người đàn ông khẽ gật đầu, cúi xuống uống một lớp cà phê: “Hương vị được lắm.” Nói rồi, anh lại vươn một tay ra với cô: “Tôi là Tống Tử Tu, rất hân hạnh được làm quen với cô.”

Chẳng hiểu sao Lục Khả Duy lại cảm thấy tình cảnh này hơi buồn cười, nhưng rồi cô cũng chia tay ra nắm chặt tay anh với vẻ đầy hưởng thụ, mặt tươi cười: “Tôi tên là Lục Khả Duy.” Có khoảnh khắc, cô cảm thấy tên của anh rất quen thuộc, nhưng rồi lại nhanh chóng thấy phiền muộn vì mình cứ hay suy nghĩ lung tung.

Biểu cảm trên mặt Tống Tử Tu đầy dịu dàng. Sau khi buông tay cô ra, anh lại hỏi: “Ngày mai cô vẫn đi làm vào giờ này à?”

Thấy đối phương tỏ thái độ ngạc nhiên và nghi ngờ, anh mới ý thức được là bản thân đường đột, bèn vội vàng giải thích: “Tôi chỉ thấy khó khăn lắm mới tìm được một người nói cùng tiếng mẹ đẻ, lại rất thích nơi này nên muốn tới đây nhiều một chút, vì thế mới hỏi như vậy.”

Lục Khả Duy gật đầu đầy vẻ thấu hiểu. Chẳng phải đến chính cô cũng vì nguyên nhân đó nên ngay từ đầu mới để ý anh nhiều hơn à, cô bèn không nghi ngờ gì nữa mà trả lời: “Ngày mai tôi làm ca tối, buổi chiều mới đến.”

Tống Tử Tu gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”

Lục Khả Duy lại nói thêm: “Mời thưởng thức”, rồi quay người rời đi.

Tống Tử Tu tham lam nhìn theo bóng lưng cô, chỉ hận không thể dán mắt lên người cô. Anh chưa bao giờ ngờ rằng tương lai lại có một ngày, chỉ cần nhìn cô còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, nói nói cười cười thế thôi đã khiến anh cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ thế này rồi.

Chỉ có điều cả ngày hôm đó, Lục Khả Duy thường không kìm được, thỉnh thoảng lại nhìn về chỗ Tống Tử Tu ngồi, cứ cảm thấy dường như cửa hàng hôm nay không giống trước đó vì sự xuất hiện của anh. Cô ra sức lắc đầu, vứt những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, vừa nghe tiếng chuông gió vang lên là ép mình hoàn hồn, chuyên tâm đón khách mới vào.

***

Thoáng cái đã đến ngày hôm sau. Edinburgh vẫn giữ được nét thăng bằng kỳ lạ giữa lịch sử và thời đại mới. Cửa tiệm Valentine ở cuối con hẻm nhỏ cũng vẫn được phần lớn nam nữ trẻ tuổi yêu thích. Có rất nhiều chuyện không thay đổi, nhưng lại có một số việc bất giác đã dần thay đổi.

Lúc Lục Khả Duy đến Valentine đã là buổi chiều. Vừa vào tiệm, cô bất giác đảo mắt nhìn khắp tiệm, nhưng lại không thấy Tống Tử Tu đầu nên trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm giác mất mát lạ thường. Sau đó lúc làm việc, cô cũng không tài nào xốc lại được tinh thần, ngoại trừ mỗi lần nghe thấy tiếng chuông gió vang lên ngoài cửa là cô lại lập tức ngẩng đầu nhìn ra, nhưng lại chỉ toàn nhận lại nỗi thất vọng.

Một ngày khó khăn cuối cùng cũng đã sắp trôi qua, nhưng lúc này, trời lại đột nhiên đổ mưa to. Mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng lại ập tới ào ào khiến người ta không kịp chuẩn bị, chỉ hơi bất cẩn đã ướt sũng người.

Liếc thấy mưa bên ngoài mãi không ngớt, Lục Khả Duy cầm ô lên, đang định đóng cửa thì chợt có người vỗ vào vai trái từ sau lưng cô. Cô vô thức ngoái sang bên trái nhưng lại không thấy ai, bèn hiểu ý nở nụ cười, giữ nguyên tư thế đó, gọi một tiếng chắc chắn: “Tiếu Mai.”

Tiểu Mai nắm lấy vai cô từ phía sau, không mấy vui vẻ nói: “Cái cô nàng này, tớ thấy chắc chắn là cậu đã quên chuyện tối nay tan làm đi xem phim với tới rồi. Mưa to như vậy, vì đến đón cậu mà quần áo tớ ướt hết đây này.”

Lục Khả Duy quay lại, không hề bất ngờ khi trông thấy cô bạn thân trang điểm lòe loẹt, mặc áo ba lỗ bó sát người và quần bó, sau lưng áo hơi ướt, còn ống quần thì ướt sạch.

Hai người quen nhau lúc Lục Khả Duy vừa đến Edinburgh không lâu. Khi đó, Lục Khả Duy đang học tiếng ở Edinburgh, vừa khéo Tiểu Mai cũng là học sinh

đó. Gần như là vừa quen nhau, hai người đã bắt đầu dính nhau như hình với bóng. Con người Tiểu Mai, đối với bạn bè thì khỏi phải nói, nhưng trong quan hệ nam nữ thì lại cực kỳ tùy tiện, có điều chuyện này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.

Vừa khéo tối nay có một bộ phim tình cảm chiếu rạp của một nam diễn viên bản địa mà Tiểu Mai cực kỳ thích, cô ấy đã hẹn Lục Khả Duy cùng đi xem phim từ trước đó rồi. Trước đó quả thật Lục Khả Duy không quên chuyện này, nhưng hôm nay do bị người đàn ông mãi không chịu xuất hiện kia làm rối trí, nên cô cũng rất bất đắc dĩ.

“Tớ có bao giờ quên chuyện cậu hẹn đâu chứ? Giờ mình đi thôi.” Lục Khả Duy cười nịnh nọt, đáp.

Tiểu Mai đứng đối diện nhéo mũi cô, ra vẻ hung dữ: “Cậu đừng có tưởng là tớ không biết cậu đang nghĩ gì. Lần này coi như bỏ qua, nhưng tuyệt đối đừng có lần sau nữa đó, bằng không thì không có bạn bè gì nữa hết.”

Lục Khả Duy giơ tay cười xin đầu hàng, nhưng đối phương lại mãi không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Cô lấy làm lạ, quay người nhìn theo, chỉ thấy Tống Tử Tu đang rảo bước tới trong làn mưa. Dù trên người anh có lẽ đã ướt sũng rồi nhưng lại chẳng hề mang lại cảm giác thảm hại, dáng người vẫn tạo nhã như thế.

Tống Tử Tu bước rất nhanh đến trước mặt Lục Khả Duy, lau nước mưa trên mặt rồi giải thích với cô: “Tôi mắc mưa ở gần đây nhưng mãi không đón được xe, nên muốn qua đây thử vận may xem, nếu tiệm chưa đóng cửa thì chắc vẫn có thể mượn cô cái ô.”

Nước mưa trên tóc anh nhỏ xuống mặt, nhanh chóng trượt xuống cằm, lọt vào áo phông ngắn tay. Áo phông đã ướt nhẹp, dính chặt lên người anh, dáng người anh rất đẹp, cơ bắp như người mẫu đang lộ hết ra.

Lục Khả Duy chưa kịp đáp lời thì Tiểu Mai đã cướp lời: “Anh đẹp trai, ở đây chúng tôi vừa khéo có hai chiếc ô, tôi cho anh mượn chiếc của tôi nhé. Còn nữa, chúng tôi đang chuẩn bị đi xem phim, nếu anh rảnh thì chi bằng đi cùng chúng tôi nhé?” Tiểu Mai nở nụ cười tất thắng, ánh mắt lập lòe tia sáng như lúc bình thường trông thấy con mồi.

Sao Lục Khả Duy lại không biết là cô bạn thân bên cạnh đang tái phát bệnh cũ chứ, ấy thế mà trong lòng cô lại có cảm giác không thoải mái trước nay chưa từng thấy.

Tống Tử Tu thản nhiên trả lời: “Cũng muộn rồi, trời lại đang mưa to như thế, tôi thấy hay là để lần sau vậy.”

Ấy vậy mà lần đầu tiên, Tiểu Mai lại nhún vai tỏ ý không sao cả: “Anh đẹp trai đã lên tiếng rồi thì hôm nay đành thôi vậy.” Nói rồi, cô lại quan sát anh vài lần, rồi đưa ô của mình tới trước mặt anh. Nhưng đối phương lại không hề nể tình, thẳng thừng cầm lấy chiếc ô trên tay Lục Khả Duy, còn lập tức bụng ô rồi đi trước.

Lần đầu tiên gặp một người đàn ông không dính chiếu của Tiểu Mai như vậy, Lục Khả Duy không nín nổi cười, lại khiến Tiểu Mai hung dữ lườm cô.

Hai người Lục Khả Duy cũng nhanh chóng hòa vào màn mưa theo Tống Tử Tu.

Ba người cũng coi như là khá may mắn, dù mưa to mà họ vẫn nhanh chóng đón được xe. Nhưng vừa lên xe, lúc nghe tài xế hỏi địa chỉ, Tống Tử Tu lại chần chừ nhìn về phía Lục Khả Duy.

Lúc anh quay người, Tiểu Mai đã cướp lời: “Nhà Khả Duy gần nơi này hơn.” Vì thế theo nguyên tắc nhà ai gần hơn thì đi trước, xe lăn bánh về phía nhà Lục Khả Duy đầu tiên.

Tiểu Mai ngồi trên xe nhưng không hề yên tĩnh lấy một giây, nhanh chóng nói: “Anh đẹp trai, hôm nay trời mưa thế này, thật đúng là thời khắc vừa khéo để giữ người ta lại. Lát nữa hai ta đưa Khả Duy về nhà trước, rồi anh tới nhà tôi chơi một chút nhé.” Những lời này đầy ý ám chỉ, ai không phải là kẻ ngốc thì chắc chắn đều sẽ hiểu.

Chẳng hiểu sao tim Lục Khả Duy lại đập lỗi nhịp, cô chờ xem phản ứng của Tống Tử Tu. Nhưng anh lại chẳng hề phản ứng gì, cô khẽ thở phào nhưng vẫn hơi lo lắng.

Taxi nhanh chóng đỗ vào lề đường. Lục Khả Duy chào Tống Tử Tu và Tiểu Mai rồi xuống xe, nhưng trong lòng vẫn không nén nổi nỗi lo.

Cô vừa đi được hai bước, không ngờ lại thấy Tống Tử Tu xuống xe theo. Anh cầm chiếc ô đang bung sẵn che trên đầu cô, chắn giúp cô kha khá bụi mưa: “Cô cầm ô đi, nếu không sẽ ướt mất.”

Lục Khả Duy lại lo lắng hỏi: “Hay là anh cứ cầm đi, nếu không thì anh lại không có ô.”

Tống Tử Tu vẫn kiên trì dúi ô vào tay cô: “Không sao cả, tôi có dầm thêm mấy cơn mưa nữa cũng không ngã bệnh được đâu.”

Lục Khả Duy chỉ đành nhận lại ô, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi quay người đi về phía trước. Đây là kiểu căn hộ nhỏ có hai tầng phổ biến nhất ở nơi này, cũng là kiến trúc cổ đã được xây dựng từ rất nhiều năm trước, đứng trong làn mưa bụi mông lung cứ như là quay trở về quá khứ.

Sau khi bước lên vài bậc thang, ma xui quỷ khiến thế nào mà Lục Khả Duy lại quay đầu liếc nhìn phía sau, không ngờ Tống Tử Tu vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Thấy cô quay đầu, anh vội vàng xua tay với cô: “Mau về đi.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
yenngocnduyệt thẻ đi ad ơi lâu quá rồi - sent 2023-09-09 13:33:14
buihopFull rồi hả mn?? - sent 2022-12-21 22:50:22
thamnoanHôm nay ko lên chap ạ ad - sent 2022-12-10 19:09:58
Hoàng Thu Hà-6a6 10.TrầnBạn xem lại hộ mình nhé - sent 2022-12-04 00:42:49
Hoàng Thu Hà-6a6 10.TrầnMình nạp thẻ hôm 20 sao hết được vậy bạn - sent 2022-12-04 00:42:26
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương